“Dựa vào cái gì?” Cố Vọng dùng một tay kéo nàng lòng mình, tay giữ chặt eo nàng lại: “Dựa vào cái gì ngươi nói sẽ là sẽ ?”
Nốt chu sa ở mi tâm hắn đỏ như nhỏ m.á.u, Cố Vọng bỗng nhiên cúi đầu, trong khoảnh khắc Khanh Linh đang muốn giãy giụa, chặn cái miệng khiến hắn phát cuồng khống chế được của nàng.
Khanh Linh lập tức trừng to hai mắt.
Có một khoảnh khắc nàng gần như kịp phản ứng chuyện gì đang xảy , lúc ở Ma thành nàng có tri giác, lúc ở Nam Sở Môn chỉ bất ngờ lướt qua.
Mà lúc này đây, nàng lại rõ ̀ng cảm nhận được môi của Cố Vọng.
Hoàn toàn lạnh băng, thở lại như muốn thiêu đốt nàng.
Sau nháy mắt khiếp sợ, Khanh Linh lập tức phản kháng dữ dội, nhưng tay của Cố Vọng đã giữ gáy nàng lại, ép nàng tiến gần về phía .
Khanh Linh muốn sử dụng linh lực, nhưng chẳng biết vì lúc này thể sử dụng được cái gì.
Nàng đành phải cắn mạnh vào môi Cố Vọng một phát.
Cố Vọng bị đau nhưng hề tách , động ́c nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Mùi m.á.u tươi tràn ngập phiến môi hai người, Khanh Linh nhíu mày, đột nhiên phát hiện người này đang run rẩy.
Nàng chút sửng sốt.
Mình còn run, hắn run cái gì?
Nga
lúc này Cố Vọng đã buông nàng , sắc môi hắn đỏ thắm, miệng vết thương bị cắn môi vẫn còn đang chảy m.á.u, nhưng hắn lại hề phát giác .
Hắn chăm chú nhìn vết máu cánh môi Khanh linh, giơ tay đè lại khóe môi nàng, nhưng lại lau .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/426.html.]
Đây là m.á.u của hắn, môi của nàng và vết m.á.u của hắn đan xen lẫn .
Nhận thức này làm cho Cố Vọng phấn khích đến nỗi run lên bần bật.
“Xin lỗi.”
Giọng Cố Vọng khàn đặc: “Có đau ?”
Khanh Linh càng muốn hỏi hắn có đau .
lúc này nàng tức giận, nói năng gì lập tức hất tay Cố Vọng , mà Cố Vọng cũng giam nàng lại nữa.
Tùy ý để mình bị đẩy .
Khanh Linh cũng ̉nh quan tâm miệng của mình, nàng thử lại một chút, quả nhiên, ngay cả một chút quỷ khí cũng triệu hoán được: “Ngươi đã làm gì ?”
“Hư thể của nàng ở trong Ma chướng bị hao tổn, nên sử dụng linh lực.”
Cố Vọng mặt cảm xúc nói: “Qua mấy ngày nữa là sẽ .”
Khanh Linh cuối cùng cũng sầm mặt xuống: “Ngươi đang giam cầm .”
“Không phải.”
Cố Vọng lắc đầu cười nói: “Ta chỉ muốn để nàng rời thôi.”
Khanh Linh hiếm khi giận ́i mặt, lúc nàng khó chịu nhất cũng chỉ tỏ thái độ gì.