Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 425
Cập nhật lúc: 2024-10-10 19:55:44
Lượt xem: 1
Lực chú ý của Cố Vọng rơi vào dấu vết mà hắn để lại trên đầu ngón tay nàng, thản nhiên hỏi: “Hiểu lầm cái gì?”
“Ta nói chuyện này với ngươi không vì thứ gì khác, chỉ vì để ngươi không tức giận.” Khanh Linh nói.
“Sao ta lại giận ngươi được chứ.”
Cố Vọng cười khẽ: “Muốn giận cũng là tự giận chính mình.”
Nga
Giận mình quá mức tự tin, cho rằng giữ nàng ở lại chỉ là cao hứng trong chốc lát, cho rằng mình vẫn có thể nắm giữ trong tay.
Khanh Linh im lặng, sau vẫn chọn nói ra: “Còn điều này nữa, ta hy vọng ngươi đừng từ chối ta.”
Động tác của Cố Vọng dừng lại, hắn nặng nề mỉm cười, đưa mắt nhìn ra xa: “Không phải ngươi vẫn luôn từ chối ta sao?”
Chuyện này đâu có giống nhau?
Hắn nói ở lại là điều kiện tiên quyết, nhưng bản thân Khanh Linh không có điều kiện tiên quyết kiểu này.
“Không phải.”
Nàng thở dài, nhân lúc Cố Vọng không tiếp tục hôn tay nàng nữa, Khanh Linh lập tức rút tay mình ra: “Cố Vọng, ta không thuộc về nơi này, ta rời đi là chuyện tất nhiên.”
Cố Vọng cười lạnh một tiếng: “Chuyện tất nhiên sao?”
Nhận ra giọng điệu của hắn đột ngột thay đổi, Khanh Linh thoáng chần chừ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/425.html.]
Nhưng nàng vẫn cảm thấy có mấy lời nên nói rõ ràng mới tốt, tốt cho nàng mà cũng tốt cho Cố Vọng.
Khanh Linh cố gắng khiến ngữ điệu của mình từ tốn, dịu dàng nói: “Nếu như bây giờ ngươi từ chối ta, vậy thì nhiệm vụ thất bại ta sẽ rời đi.”
“Nếu như ngươi không từ chối ta, như vậy nhiệm vụ thành công rồi ta cũng sẽ rời đi.”
Lực trên cổ tay từ từ siết chặt, cảm giác đau đớn rõ ràng, Khanh Linh nghi ngờ chỉ cần Cố Vọng hơi dùng sức một tí là cổ tay nàng sẽ lập tức đứt rời.
Nhưng nàng chỉ dừng lại chốc lát, vẫn lựa chọn nói cho xong những lời còn lại: “Cho nên rời đi là chuyện tất nhiên.”
Khanh Linh thấy mắt hắn đỏ lên, nói: “Vì thế ta hy vọng ngươi đừng từ chối ta, ta cũng có thể khiến cho những ngày tháng sau này của ngươi tốt hơn một chút.”
Cố Vọng nghiêng đầu, không nói tốt cũng không nói xấu, cứ yên lặng nhìn chằm chằm vào nàng như thế, như thể muốn nhìn xuyên qua nàng.
Lúc này cho dù Cố Vọng không muốn thừa nhận cũng không được, cho dù hắn nhốt nàng ở đây, cho dù hắn buộc nàng phải đối diện với phần tâm tư này.
Hắn của hiện tại vẫn bất lực như thế.
Hắn không kiểm soát được nàng.
Nhận thức này làm cho Cố Vọng muốn phát cuồng, thái độ của nàng đối với mọi chuyện đều bình tĩnh như vậy, cầm lên được thì cũng buông xuống được.
Cho dù lúc này nàng đã biết được tình cảnh của mình, nàng vẫn có thể tâm bình khí hòa giảng đạo lý với hắn.
Dựa vào cái gì?