Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 42
Cập nhật lúc: 2024-10-09 08:56:41
Lượt xem: 6
Khanh Linh ngước mắt nhìn sắc mặt Cố Vọng, nương theo ánh sáng mặt trời có thể nhìn ra được sắc mặt hắn hơi tái nhợt, còn những thứ khác thì không nhận ra được cái gì.
Ý cười nơi khóe miệng hắn như có như không, ánh mắt như có móc câu, đang câu dẫn nàng qua đó.
Nhưng nàng lại không phân biệt được là thiện ý hay ác ý.
Dừng một lát, nàng nghĩ tới mục đích của bản thân, vẫn nên đi qua đó thì hơn.
Cố Vọng vẫn ngồi ở trong hồ như cũ, một tay hắn gác lên thành hồ, một tay khác lần chuỗi Phật châu, cặp mắt hoa đào nhếch lên: “Định bồi thế nào?”
Nàng mở hộp thức ăn ra, lấy những món ăn chay ra đặt bên cạnh hắn, lại đưa đôi đũa đã chuẩn bị sẵn cho hắn: “Cho ngươi."
”
Cố Vọng liếc mắt nhìn đôi đũa, cảm thấy buồn cười: “Chỉ vậy thôi à?”
Hắn đau nhức, nàng không thể thay hắn gánh chịu, nàng tới đây chỉ vì nghĩ rằng có lẽ lúc này hắn cần có một người ở bên cạnh.
Khanh Linh: “Còn có thể trò chuyện cùng ngươi.
”
Hắn nhìn nàng hồi lâu, bất chợt nhấc cánh tay đang gác trên thành hồ lên.
Trong lúc nàng còn đang cho rằng hắn muốn ăn chút gì đó, cái tay kia lại bắt lấy cổ tay nàng kéo xuống.
Nàng không hề để ý, bị hắn kéo về phía trước một đoạn, cả người rớt vào trong Tẩy Linh Trì.
Tay kéo nàng trong nháy mắt nới lỏng ra.
Nước hồ không sâu, nhưng ngay khi nàng vừa té xuống lại không ngừng giãy giụa đạp nước, có làm sao cũng không đạp nước trồi lên được.
Ban đầu Cố Vọng còn có thời gian nhàn rỗi mà nhìn, thấy nàng đạp nước không được, cho rằng nàng sẽ lên tiếng.
Nhưng không ngờ người này không nói tiếng nào cứ thế đạp nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/42.html.]
Hắn hơi thiếu kiên nhẫn, ngu ngốc !
Cố Vọng lập tức nghiêng người kéo nàng lên.
Nàng trồi lên, trong nháy mắt hất tay hắn ra.
Cố Vọng thấy tay mình bị hất ra nhưng cũng không nói gì, chỉ hơi nhíu mày một chút.
Khanh Linh ho nhẹ vài tiếng, mím môi không nói lời nào, cũng không nhìn hắn, chỉ im lặng lau nước trên mặt mình.
Cố Vọng đợi một hồi cũng không đợi được nàng lên tiếng.
“Không cần phải bồi ta."
Hắn ngồi về chỗ, giống như không hề nhận ra chuyện thiếu đạo đức mà bản thân đã làm: “Hối hận rồi sao?”
Lúc này nàng cuối cùng cũng có phản ứng, quay đầu lại, khẽ nhíu mày: “Ừm."
Cố Vọng ngước mắt, nhìn nàng ở trong nước.
Y phục của Khanh Linh đã ướt đẫm, vốn dĩ nhỏ nhắn mảnh khảnh, lúc này nhìn càng thấy gầy yếu, trên mặt cũng không còn ý cười nhàn nhạt như lúc mới vừa đến.
Nước xuôi theo mái tóc nhỏ giọt rơi vào trong hồ, vang lên tiếng “tí tách” nhỏ, ngược lại rất rõ ràng.
Môi Cố Vọng khẽ giật giật, không mặn không nhạt nói: “Vậy thì về đi."
Lúc này Khanh Linh cực kỳ không hiểu, không biết hắn lại nổi điên gì nữa, nhưng nàng quả thật không được cao hứng cho lắm.
Kết quả của việc mất hứng chính là nàng tạm thời không muốn bồi hắn nữa, vì thế nàng gật đầu: “Được."
Nga
Khanh Linh đứng dậy, nhìn Cố Vọng đang rũ mắt nghịch Phật châu của mình, như thể không có nàng ở đây.
Khanh Linh: “Ta đi đây."