Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 408
Cập nhật lúc: 2024-10-10 19:31:49
Lượt xem: 2
Vẻ mặt Lâm Ngân Chi đột nhiên sầm xuống, hiển nhiên y không ngờ tình huống sẽ như vậy.
Khanh Linh nhíu mày, vì sao đi vào thì được mà đi ra lại không được?
Nàng trầm mặc chốc lát.
Tình trạng của Cố Vọng không được ổn lắm, nàng chắn chắn là không thể để hắn ở lại nơi này.
Nàng nhớ tới miếng ngọc bài kia của Cố Vọng, có thể thử nghiệm một chút.
Nếu như đi ra được, vừa vặn mọi người đều có thể tránh khỏi, nếu như không ra được, vậy thì rất có thể nơi này không ở trong cảnh thí luyện, có lẽ là đang ở trong một không gian khác.
Nàng giơ tay chuẩn bị tìm xem ngọc bài của Cố Vọng ở đâu, nhưng vừa vươn tay ra đã bị một bàn tay nắm lại.
Khanh Linh nhướng mắt, Cố Vọng nắm giữ cổ tay nàng, cười như không cười nhìn nàng: “A Linh sờ tới sờ lui trên người ta là muốn làm gì?”
Khanh Linh đã sớm quen thuộc giọng điệu này của hắn, nhưng bây giờ nàng lại nhíu mày.
Ánh mắt Cố Vọng đỏ lên, nốt chu sa ở mi tâm cũng đang điên cuồng nói cho nàng biết trạng thái hiện tại của hắn không phù hợp.
Nàng nói: “Ta đưa ngươi ra ngoài trước.”
Cố Vọng giương mắt nhìn lướt ra bên ngoài, không hề có chút sốt ruột vì tình huống, ngược lại còn hỏi: “Ra rồi đi đâu?”
Khanh Linh nhìn vào mắt hắn, đang phân biệt xem trạng thái của hắn lúc này có nghiêm trọng hay không: “Nơi này không quá an toàn, ra khỏi cảnh thí luyện trước đã.”
Cố Vọng gật đầu hai cái, tỏ vẻ đã hiểu ý của nàng, nhưng không lấy ngọc bài ra, chỉ đứng dậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/408.html.]
Ma tu bên ngoài lại kéo đến, dường như bọn chúng không hề bị tấm màn chắn bên ngoài quấy nhiễu, hoặc có lẽ bọn chúng là từ nơi nào đó của màn chắn kéo đến, liên tục không ngừng.
Tống Đoan mắng một tiếng thô tục, cầm cây quạt lên nổi giận đùng đùng nói: “Lâm Ngân Chi, ngươi đây là có ý gì! Lại đụng đến ta nữa thì ta sẽ đánh ngất ngươi trước!”
Hắn cũng phát hiện ra điểm không đúng.
Vừa dứt lời, hắn phất quạt một cái, chặn những Ma tu này lại bên ngoài: “Người của Ma Giới mà cũng dám động tay động chân ở trong thí luyện cảnh sao?”
Cố Vọng như xem diễn, cười nói: “Quả nhiên là người có tình có nghĩa, thảo nào A Linh lo lắng cho hắn như vậy.”
Nói xong, hắn nhấc chân đi tới.
Khanh Linh hỏi: “Ngươi đi đâu?”
Cố Vọng quay đầu nhìn nàng, cầm mấy viên Phật châu ném lên không trung, ngay lúc những Ma tu kia lần nữa tiến vào, lập tức bị Phật châu của Cố Vọng ầm ầm đánh bay ra ngoài, ở trong đêm tối tràn ra kim quang.
Nga
“Không nhìn ra sao?” Cố Vọng khẽ cong môi: “Hỗ trợ.”
Trên mặt Tống Đoan lộ vẻ cảm động: “Cố huynh, coi như ngươi đã tỉnh ngộ rồi.”
“Ta đã nói ngươi là người tốt mà, ngươi nhất định phải cẩn thận một chút nhé!”
Cố Vọng cười càng vui vẻ hơn: “Được.”
Tống Đoan chú ý tới ánh mắt của hắn, hỏi: “Mắt ngươi bị làm sao vậy?”
Cố Vọng “à” một tiếng, hờ hững đáp: “Ngủ không tốt.”