Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 405
Cập nhật lúc: 2024-10-10 19:30:35
Lượt xem: 1
Tâm cảnh của nàng đúng là rất ổn định.
Tống Đoan cười ha ha hai tiếng: “Khó trách Thư Nhất Tiên tôn thu ngươi làm đồ đệ, một đệ tử mới nhập môn mà đã có tâm tính như vậy, rất là khá.”
“Đa tạ.” Khanh Linh cong mắt, tìm đúng thời cơ đặt câu hỏi: “Có phải đang xảy ra chuyện gì không?”
“Ngày đêm luân chuyển trong hoang mạc này lẽ ra là bình thường.” Tống Đoan chỉ ra phía ngòai nói: “Nhưng bây giờ đêm vẫn chưa trôi qua, sợ là lại xảy ra chuyện gì đó.”
“Nhưng không sao đâu, nếu Lâm huynh đã bảo chúng ta chờ thì chúng ta cứ chờ đi.”
Hắn rất tín nhiệm Lâm Ngân Chi, cũng tin tưởng cảm giác an toàn mà Lâm Ngân Chi mang lại: “Lâm huynh rất lợi hại.”
Khanh Linh gật đầu: “Ta cũng thấy vậy.”
Nhân vật chính mà, đương nhiên lợi hại rồi.
Nàng vừa dứt lời, Cố Vọng đang tựa vào bả vai nàng lập tức phát ra tiếng, nghe như tiếng hừ nhẹ khinh thường.
Khanh Linh hơi quay đầu, hắn vẫn nhắm chặt hai mắt như trước, như thể khoảnh khắc kia chỉ là ảo giác của nàng.
Tống Đoan nhìn động tác của hai người, gãi đầu: “Các ngươi cứ nghỉ ngơi như vậy sao?”
Khanh Linh bình tĩnh đáp: “Có chút chuyện ngoài ý muốn.”
Vẻ mặt nàng không nhìn ra chút khác lạ nào, bình thản thẳng thắn lại vô tư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/405.html.]
Tống Đoan nháy mắt sửng sốt, nhưng hắn cũng không nghĩ ngợi quá nhiều.
Trên một cái ghế khác, còn một người vẫn đang ngủ say đến mức bất tỉnh nhân sự.
Tống Đoan do dự liếc mắt nhìn Cổ Vũ Yên: “Vũ Yên cô nương, Vô Kỳ chung quy cũng không có linh lực gì, hiện giờ coi như đã trải qua rèn luyện, hay là đưa hắn ra ngoài trước đi, ngộ nhỡ đến lúc đó gặp phải nguy hiểm gì…”
Nga
Khanh Linh đột nhiên nhớ tới, hôm qua lúc nàng nhìn thấy Tống đoan, người trên lưng hắn chính là Vô Kỳ.
Ở Vân Cửu Phong, nàng bắt gặp Vô Kỳ quỳ gối ở bên ngoài xin Lâm Ngân Chi được tham gia thí luyện, lúc này có vẻ đã không chống đỡ được nữa.
Không phải Cổ Vũ Yên đã nói nếu như có chuyện gì xảy ra thì nàng ta sẽ lập tức đưa hắn ra ngoài sao?
Cổ Vũ Yên còn chưa kịp lên tiếng, Lâm Ngân Chi đã mở miệng trước: “Được.”
“Sư huynh!”
Cổ Vũ Yên có chút sốt ruột: “Hắn chỉ là mệt thôi, chẳng phải dọc đường đi cũng không gây ra phiền phức gì cho chúng ta sao?”
Khanh Linh không nhịn được nghĩ: nhưng người là nhân gia Tống Đoan cõng.
Lâm Ngân Chi lạnh lùng nói: “Nếu không phải nhờ có Tống Đoan thì lúc này hắn sẽ ra sao?”
Cổ Vũ Yên cắn chặt môi dưới, ra sức thuyết phục: “Cơ hội thí luyện rất khó có được, lỡ như gặp được thứ gì đó có thể trợ giúp cho hắn trong tu luyện thì sao? Sư huynh, thời gian tu luyện của Vô Kỳ bị trễ, đã cách xa những người khác một đoạn, không thể trì hoãn được nữa.”