Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 404
Cập nhật lúc: 2024-10-10 19:29:45
Lượt xem: 2
Cặp mi thanh tú của Khanh Linh khẽ nhíu lại, loại sai lầm này phải chấm dứt ngay, không thể xảy ra lần nữa.
Vì vậy, sau khi Cố Vọng ngã vào vai nàng ngủ, Khanh Linh lập tức xốc lại tinh thần, thời thời khắc khắc chú ý đến tình huống xung quanh.
Lúc này, Cổ Vũ Yên vốn còn đang nhập định đột nhiên mở mắt ra: “Sư huynh.”
Lâm Ngân Chi đang nhắm chặt hai mắt ừ một tiếng.
Cổ Vũ Yên đứng dậy nhìn ra phía ngoài: “Có gì đó kỳ lạ.”
Khanh Linh im lặng dựng thẳng tai lên, nhân vật chính đã lên tiếng, vậy thì chắc chắn có gì đó kỳ lạ.
Không biết tại sao, ban đầu Thư Nhất vốn nói là sẽ đi theo, vậy mà lúc này vẫn chưa xuất hiện, nàng không biết cốt truyện cụ thể ở đây, lúc này nhóm nhân vật chính ngược lại đã đoán trước được.
Tống Đoan cũng mở mắt ra, xòe cây quạt trong tay rồi đột nhiên đứng lên, ngạc nhiên nói: “Trưa rồi!”
Nghe hắn nói như vậy, Khanh Linh đã biết sự tình không ổn.
Như vậy xem ra nàng đã ngủ cả đêm cộng thêm một buổi sáng, mà lúc này sắc trời bên ngoài vẫn đang là đêm tối, trong cốt truyện đám người Lâm Ngân Chi lại gặp phải Ma tộc vào cơn mưa đêm kiểu này, ngay tại đây.
Cho nên, có phải Ma Tộc đã gây ra cơn mưa này không?
Nếu Cố Vọng không ngủ thì sao lại không nhắc nhở mọi người, hay là hắn cũng không biết chuyện kỳ lạ này?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/404.html.]
Tống Đoan chạy tới tường thành nhìn ra phía ngoài: “Ta đã nói mà, vì sao thời gian lại dài như vậy.”
“Chúng ta phải làm gì đây?” Cơn mưa này thật sự không dứt được, Tống Đoan quay đầu lại: “Xông vào sao?”
Lâm Ngân Chi: “Không.”
Y vẫn ngồi tại chỗ, vẻ mặt không hề hoảng sợ, lời ít ý nhiều: “Chờ.”
Lực chú ý của Khanh Linh ít nhiều đều đặt trên người y, nếu Lâm Ngân Chi biết lúc này sẽ xảy ra chuyện gì thì đương nhiên phải tránh đi.
Nga
Cho nên y nói chờ là để mọi người không nên hành động thiếu suy nghĩ.
Với tu vi của Lâm Ngân Chi, Cổ Vũ Yên và Tống Đoan đều nhận thấy có gì đó không hợp lý, lẽ ra y phải là người phát hiện đầu tiên, nhưng bây giờ y lại bình tĩnh lạ thường.
Khanh Linh còn đang suy nghĩ: Y đang tránh tình tiết này sao? Không để cho Tống Đoan rơi vào khe nứt kỳ dị đó.
Khanh Linh lại nhìn Cố Vọng trên bả vai mình, dáng vẻ ngủ rất ngon lành, không hề bị động tĩnh này quấy rối.
Khanh Linh cũng không nói gì, nàng thành thật làm đệm hình người cho Cố Vọng, im lặng theo dõi biến động lần này.
So với vẻ bình tĩnh của cô và Cố Vọng, Tống Đoan ở bên cạnh lại lộ ra khác biệt, nếu như Lâm Ngân Chi đã nói chờ, vậy Tống Đoan cũng không hành động thiếu suy nghĩ, ngược lại chú ý tới Khanh Linh bên này.
Hắn ngạc nhiên nói: “Thư Linh cô nương mới vừa nhập môn, tâm cảnh ngược lại rất ổn định.”
Khanh Linh chớp mắt mấy cái, không biết nên nói gì, chỉ khẽ gật đầu.