Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 402
Cập nhật lúc: 2024-10-10 19:28:18
Lượt xem: 1
Bên ngoài tiếng mưa gió rít gào nhưng trong cung điện lại yên tĩnh lạ thường, mọi người đều đang nhập định tu dưỡng chuẩn bị cho ngày mai, chỉ có Cố Vọng là dưới đáy mắt không một chút mệt mỏi, hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Khanh Linh, cảm thấy hành động này rất thú vị, chơi mãi không chán.
Khanh Linh đã ngủ say nên hoàn toàn không hay biết chuyện này.
Nga
Sau khi yên lặng một hồi lâu, Lâm Ngân Chi chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt đen như mực thản nhiên dừng trên người Cố Vọng: “Ngươi muốn làm gì?”
Mặc dù giọng nói là của y nhưng miệng y lại không nhúc nhích, đám người Tống Đoan, Cổ Vũ Yên đã tiến vào thiền định nên không có ai nghe được, càng miễn bàn tới Khanh Linh lúc này đang ngủ say.
Chỉ có Cố Vọng là nghe được, hắn khều một lọn tóc của người trong lòng lên, miệng không động đậy nhưng giọng nói cũng truyền ra ngoài: “Liên quan gì tới ngươi?”
Hắn cong môi, lời nói đầy ẩn ý sâu xa: “Lúc này có lẽ ngươi nên lo cho bản thân mình thì hơn.”
Lâm Ngân Chi ngồi tại chỗ, hơi nhíu mày, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: “Ngươi không nên kéo nàng liên lụy vào.”
“Liên lụy?” Giọng điệu Cố Vọng đầy châm chọc, mắt cũng không thèm nhấc lên, tầm mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào gương mặt say ngủ của Khanh Linh, nhẹ giọng nói: “Có liên lụy mới tốt.”
Ngữ khí của Cố Vọng chậm rãi: “Lâm Ngân Chi, lẽ ra bây giờ ngươi nên ước gì ta và nàng có điều liên lụy mới đúng chứ?”
“Nếu không, lúc này ngươi đã sớm ch.ế.t ở bên trong ảo cảnh rồi.” Hắn chế nhạo: “Lo mà trân trọng đi.”
Lâm Ngân Chi không mừng không giận, cũng không bị khiêu khích: “Ngươi chắc chắn sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/402.html.]
Cố Vọng điểm nhẹ vào ấn đường người trong lòng, hơi nhướng mắt, mang theo tâm trạng tốt mỉm cười: “Dám đánh cược không?”
“Cược ngươi sẽ ch.ế.t ngay trước mặt ta.”
——
Một giấc này Khanh Linh cũng không ngủ yên ổn.
Nàng mơ thấy mình lúc còn nhỏ, đứng trước cổng lớn cô nhi viện, mà đứng trước mặt nàng là một nam một nữ.
“Đứa trẻ ngoan quá, sau này con sẽ sống chung với bố mẹ được không?”
Đó là bố mẹ sau này của nàng, nhưng nàng lại không thể nhìn rõ dáng vẻ họ.
Khanh Linh chỉ nghe được giọng nói vừa thẹn thùng vừa vui mừng của mình: “Được ạ.”
Hình ảnh lại thay đổi, trở về giấc mơ lần trước, nhưng lần này nàng không ở trong trạng thái vô thức mà thấy rõ mình đang bị chìm trong nước, trước mặt có ba bóng người cách nàng càng ngày càng xa.
Cuối cùng, linh hồn của nàng thoát ra khỏi thân thể ở trong nước, nhìn thân thể của mình vô lực chìm xuống đáy, không còn động đậy.
Trong một chớp mắt kia, vậy mà nàng lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Cuối cùng thì cũng đến ngày này.