Hai người về tới hoang mạc, vừa xuống tới Cố Vọng đưa qua một vật.
Khanh Linh rũ mắt , là một mặt gương mang phong cách cổ xưa, ở mặt có khắc hoa văn phức ̣p.
Nàng hỏi: “Đây là cái gì?”
“Huyền Thiên Kính.” Cố Vọng dựng đứng cái gương lên, chiếu vào mặt Khanh Linh: “Không phải A Linh muốn ?”
Trước đó Khanh Linh cũng chỉ vô tình nhắc đến, nàng ngẩn người: “Ta nói là cho ngươi.”
“Ta cần.” Cố Vọng nhét cái gương vào trong lòng nàng, lười biếng nói: “A Linh cảm thấy thứ gì tốt thì cứ nói cho , sẽ tìm tới cho ngươi.”
Khanh Linh ôm cái gương.
Đây vốn là đồ của Lâm Ngân Chi, vậy mà lúc này lại bị Cố Vọng lấy đưa cho nàng.
“Ngươi làm mà có được?”
Cố Vọng nhếch môi: “Cung điện chỉ lớn bằng một chấm nhỏ.”
Khanh Linh biết là lúc ấy chỉ có nàng và hai người cùng biến mất.
Cố Vọng ở bên ngoài thậm chí còn thèm quan tâm đến Thư Nhất, trực tiếp dùng bản thể xông vào, lật ngược cái ảo cảnh bên trong.
Về ảo cảnh biến thành dáng vẻ ban đầu, Cố Vọng mới tìm được vết nứt của ảo cảnh, trực tiếp đánh nát ảo cảnh.
Khanh Linh vẫn nhận cái Huyền Thiên Kính , nàng dùng hai tay đưa cho Cố Vọng: “Ngươi giữ .”
Cố Vọng khẽ nhíu mày, hài lòng lắm: “Ngươi cần ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/391.html.]
Khan Linh lắc đầu: “Thứ này vốn nên là của ngươi.”
Cố Vọng dừng bước, chợt hỏi: “Còn nhớ linh thạch mà ngươi đã cầm về từ chỗ Quỷ Tu ?”
Hắn vừa nói như vậy, Khanh Linh lập tức nhớ tới chuyện Cố Vọng thèm chớp mắt đã bóp nát những linh thạch , nàng mơ hồ gật đầu.
Cố Vọng chỉ vào Huyền Thiên Kính trong ngực nàng: “Cho nên thứ gì mà đưa cho khác, nếu cầm về thì chính là kết cục như thế.”
Ngụ ý, hắn muốn phá hủy thứ này.
Nga
Khanh Linh: “…”
Nàng mang vẻ mặt phức ̣p Cố Vọng, ngươi thật phá của.
Cái Huyền Thiên Kính này bao nhiêu người muốn có, vậy mà ngươi lại muốn hủy nó?
Nàng thở dài: “Cái này trợ giúp tu hành, lấy cũng vô dụng.”
“Sao lại vô dụng?”
“Ta là Quỷ Tu.” Khanh Linh ngẫm nghĩ, lại nóng lạnh bổ sung: “Còn là Quỷ chủ.”
Điểm đến tức ngăn, nàng im lặng nhìn Cố Vọng.
Cố Vọng bị ánh mắt của nàng vui vẻ, bật cười một lúc mới dừng lại, xoa nhẹ đầu nàng: “Có phải A Linh cảm thấy bây giờ quá yếu, nên cần dùng đến?”
Nếu thì ? Bây giờ người vẫn phải là Ma chủ này, còn chịu nhiều tổn thương như vậy.
Cố Vọng như cảm thấy lời này thật sự buồn cười, bật cười thành tiếng: “Thì là thế.”