Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 39
Cập nhật lúc: 2024-10-09 08:50:38
Lượt xem: 9
“Lãng phí cũng không ít.” Cố Vọng khịt mũi một tiếng, ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo, “Cũng giống như vậy, nếu ngươi ăn nó, ta sẽ không động thủ với ngươi.”
Hắn tùy ý ném chiếc hộp về lại.
Hộp đập vào n.g.ự.c Lâm Ngân Chi, Lâm Ngân Chi hơi nhíu mày.
Không khí sau núi bất chợt ngưng đọng.
Khanh Linh bị sát ý lạnh lẽo trên người hai người này làm hắt xì một cái.
Rõ ràng nàng chính là Quỷ Tu, nhưng vẫn bị khí tức của hai người này trấn áp.
Đáng giận !
Lâm Ngân Chi nhặt chiếc hộp lên, không hề tỏ vẻ khó chịu, chỉ thờ ơ nói: “Cố Vọng, ngươi động vào ta được sao?”
Y nói như một điều hiển nhiên.
Đây có phải khiêu khích không? Y muốn khiêu khích sao?!
Khanh Linh nheo mắt.
Khanh Linh rõ ràng cảm giác được, quả nhiên sau khi Lâm Ngân Chi nói xong những lời này, sát ý ngập trời quanh người Cố Vọng liền không thể che giấu.
Chỉ trong nháy mắt, hắn từ phía sau Khanh Linh di chuyển đến trước mặt Lâm Ngân Chi.
Lâm Ngân Chi giống như đã ứng phó ngàn vạn lần, đưa tay chặn hắn lại.
Cố Vọng trên tay vận lực, lạnh lùng nói: “Ngươi có thể thử xem.”
Khanh Linh che mặt.
Nói hay không bằng động thủ.
Khanh Linh chạy nhanh lên phía trước. Trước khi nàng ra tay, Lâm Ngân Chi đảo mắt liếc nàng một cái: “Khanh cô nương, ta đã nói rồi.”
Y thu hồi tầm mắt, nhìn Cố Vọng: “Hắn rất nguy hiểm.”
Cố Vọng cũng quay đầu, trong mắt lộ ra sát ý.
Khanh Linh tức khắc bị nhìn chằm chằm đến nổi cả người nổi da gà, trực giác nói cho nàng, lúc này nhất định phải nói chuyện cẩn trọng.
Nàng bình tĩnh nói: “Đã biết.”
“Cho nên, ngươi còn chuyện gì nữa không?”
Lâm Ngân Chi: “……”
Y nhất thời nghẹn một lúc.
Khanh Linh bình tĩnh tiến tới gần, kéo tay áo Cố Vọng, ôn tồn khuyên bảo: “Không có việc gì thì buông tay đi, Phật môn thanh tịnh, đánh đánh g.i.ế.c g.i.ế.c thì còn ra thể thống gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/39.html.]
Ánh mắt Cố Vọng mang theo vài phần dò xét.
Nga
Khanh Linh chỉ vào hộp đồ ăn: “Đồ ăn sắp nguội hết rồi.”
Nàng nhìn ra Cố Vọng và Lâm Ngân Chi ít nhiều gì cũng bận tâm tới Vô Trần Sơn này, hiện tại có thể tính là giằng co, nhưng cũng không đánh túi bụi giống như lần trước.
Lâm Ngân Chi vẫn luôn muốn khiến cho Cố Vọng xúc động, dẫn đến phạm sai lầm.
Nhưng lúc này trạng thái của Cố Vọng không giống như ngày thường, cho nên mới dễ dàng bị chọc giận như vậy.
Vì thế Khanh Linh mới cố gắng dùng lời nói để đánh thức Cố Vọng, dẫn dắt hắn từng bước một.
Lâm Ngân Chi: “Sao vậy? Ngươi……”
Vừa nghe y lại muốn nói thêm, Khanh Linh lập tức nói: “Ngươi câm miệng!”
Lâm Ngân Chi: “……”
Đuôi lông mày Cố Vọng hơi vểnh lên, sau đó nhẹ cười một tiếng, buông lỏng tay ra, không biết từ đâu lấy ra một miếng khăn tay rồi lau tay mình.
“Cút.”
Hắn kéo dài giọng, mang theo một hàm ý không rõ ràng: “Thời gian vẫn còn nhiều.”
Lúc này, có mấy người từ nơi xa chạy đến: “Sư huynh!”
Là Cổ Vũ Yên.
Không chỉ có nàng ta mà còn thêm mấy vị trưởng lão.
Khanh Linh lặng lẽ giảm sự tồn tại của bản thân đến mức thấp nhất.
Nàng nghe được Cố Vọng cực kỳ không kiên nhẫn mà chậc một tiếng.
Cổ Vũ Yên vừa đến liền sốt ruột xem xét sư huynh của mình có bị thương tích hay không: “Sư huynh, ngươi không sao chứ?”
Lâm Ngân Chi: “Không sao.”
Y xoay người hành lễ với mấy người trưởng lão: “Vô Khuynh trưởng lão.”
Vô Khuynh trưởng lão khẽ gật đầu: “Ngân Chi, vừa rồi ngươi đã làm rất tốt.”
Lâm Ngân Chi đứng thẳng người dậy: “Là điều nên làm thôi.”
“Sư huynh, ngươi vừa đánh nhau một trận với Ma Tu xong lại chạy tới đây.” Cổ Vũ Yên nhìn thoáng qua Cố Vọng, kiêu ngạo hỏi, “Thật sự không sao chứ?”
Lâm Ngân Chi: “Ừm.”
Lúc này, Vô Khuynh trưởng lão ngược lại nhìn về phía Cố Vọng, nhíu mày: “Vọng nhi.”
Cố Vọng đè nén sát ý trên gương mặt, cúi đầu: “Sư phụ.”
Khanh Linh đúng là ngạc nhiên, nhưng thật ra đây lần đầu cô nhìn thấy dáng vẻ thuận theo như vậy của Cố Vọng.