Ngay lúc Cố Vọng muốn tới gần hai người một lần nữa, bóng dáng Lâm Ngân Chi chắn trước mặt hai người đó.
Khanh Linh còn đang suy nghĩ hai đứa nhóc này đánh bằng cách nào, lại thấy hai cái bóng một đỏ một trắng từ trong thể của bọn họ bay .
Chỉ lờ mờ thấy hai hư ảnh, còn thấy rõ mặt mũi.
Hư ảnh xuất hiện lập tức lao vào , kiếm quang và Phật quang giao thoa, phân biệt rõ ai là ai.
Khanh Linh thấy thế, nhanh chóng bay qua đó.
Người mặt đất nhìn thấy nàng nhưng cũng bài xích lắm, chỉ né tránh: “Quỷ chủ.”
Dứt lời, giống như đột nhiên nghĩ tới gì đó, hai mắt lập tức sáng lên: “Đúng, ngươi là Quỷ chủ, ngươi chắc chắn chỉ có một viên Hồn Châu!”
Khanh Linh: “?”
Bọn họ đang nói gì vậy, nàng hiểu?
Nghe được giọng nói này, hai người vốn còn đang đánh đồng thời dừng lại, ánh mắt đều rơi vào người Khanh Linh.
“Năm đó chính là ngươi đã tặng Hồn Châu cho chúng !”
Không phải , có, ngươi đừng nói bừa.
Khanh Linh có thể khẳng ̣nh, nhân vật mà chấp sự quan sắp xếp tuyệt đối có bất kỳ can thiệp gì vào nội dung cốt truyện, huống chi đây còn là tình tiết vở kịch mà nhân vật chính cần phải trải qua.
Cho nên, tại nàng xuyên qua đúng thời khắc mấu chốt kịch bản một cái BUG lớn như !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/383.html.]
Chắc chắn là sai ở rồi.
Hồn Cố Vọng đã về trong thể, ánh mắt nhìn thẳng nàng: “A Linh?”
Khanh Linh nhanh chóng bình tĩnh lại, lần nữa xác nhận với bọn họ: “Ta tặng ?”
Bọn họ gật đầu: “Trên đời này còn ai có thể hiểu hồn hơn Quỷ chủ đây.”
Khanh Linh: “…”
Nga
Bên còn có kẻ tự phân hồn phách của mình nấu cơm nữa đấy.
Ánh mắt Lâm Ngân Chi thâm thúy: “Ở chỗ Khanh cô nương có Hồn Châu ?”
Khanh Linh từng dốc ngược nhẫn trữ vật của mình , nhưng từng thấy qua loại đồ vật này.
Nàng thành thực lắc đầu: “Thật có.”
hai kẻ này có thể hạ chú thuật lên hồn phách của cung nhân, khống chế bọn họ, đây cũng là Quỷ đạo.
Lẽ nào trước thể này thật sự đã trải qua chuyện này? Sao Thư Nhất lại nhắc tới chuyện quan trọng như vậy với nàng?
Khanh Linh trầm ngâm, bình tĩnh nói: “Ta nhớ rõ.”
Thấy thế, thể kết hợp tuyệt vọng bật cười hai tiếng: “Đã tới nước này rồi, Thất đệ, nếu vậy đệ gi.ế.t bọn , Hồn Châu cho đệ, đệ gi.ế.t hắn!”
Dứt lời, hắn nhảy khỏi mặt đất, lần nữa xông thẳng về phía Lâm Ngân Chi, nhưng mới nửa đường bị thứ gì đó giữ lại.