Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 382
Cập nhật lúc: 2024-10-10 18:49:17
Lượt xem: 1
“Thất đệ.” Bọn họ như đang muốn bắt lấy cọng cỏ cứu mạng, nhìn về phía Lâm Ngân Chi: “Không phải như thế đâu, ngươi cũng biết mà đúng không? Lúc trước Cam Lạc chúng ta là dáng vẻ gì?”
Khanh Linh nghĩ thầm, Lâm Ngân Chi và Cố Vọng là cùng một mẹ sinh ra, nhưng đãi ngộ lúc đó lại hoàn toàn khác biệt, sao y có thể lĩnh hội được chứ?
Nga
Ngoài dự liệu, Lâm Ngân Chi lại không lộ ra quá nhiều cảm xúc, chỉ nhẹ nhàng quét mắt nhìn cung nhân trên mặt đất.
“Đúng như lời bọn họ nói.” Giọng điệu y lạnh lùng: “Nước Cam Lạc đã sớm là cái vỏ rỗng, đi đến hôm nay là chuyện tất nhiên.”
Không biết tại sao, Khanh Linh cứ cảm thấy lúc Lâm Ngân Chi nói ra câu này giọng điệu còn lạnh hơn cả lúc bình thường mấy phần.
Hai người ngồi liệt trên mặt đất đã hoàn toàn mất đi giọng nói.
Đây là Lâm Ngân Chi, trước đây là tiểu hoàng tử được sủng ái nhất trong cung.
Ai nấy đều cực kỳ hâm mộ, nhưng ngay cả y cũng nói như vậy.
Người trên mặt đất lẩm bẩm: “Nhưng nó vẫn là nước Cam Lạc mà.”
“Cho nên mới nói, đã hoài niệm như thế, vì sao không đi cùng nó chứ.” Cố Vọng thả tay Khanh Linh ra, đi lên phía trước, nhẹ giọng mê hoặc: “Tội gì cứ phải trông chừng ảo cảnh giả dối này.”
“Ngươi thì hiểu…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/382.html.]
Lời còn chưa dứt, cảm giác nóng rực của phong ấn do Quỷ chủ áp chế lại nổi lên, bọn họ đành phải sửa miệng lại: “Ngươi là người của Ma Tộc, dù sao điều này cũng là sự thật!”
“Ngươi từ nhỏ đã là một…”
Âm thanh tự động biến mất.
Có điều lần này Cố Vọng lại nói tiếp lời bọn họ: “Là một con quái vật, ác quỷ, ma quỷ? Đã bao nhiêu năm rồi, có thể đổi qua từ khác được không?”
“Có điều ngươi nói cũng đúng.” Cố Vọng chắp tay ra sau lưng, đứng trước mặt hai người chậm rãi nói: “Bây giờ ác quỷ muốn tới lấy mạng của ngươi đây, chuẩn bị xong chưa?”
“Ngươi đừng có nằm mơ!” Bọn họ nhìn sang Lâm Ngân Chi: “Thất đệ, Hồn Châu ở ngay trong cơ thể chúng ta, không phải đệ muốn gi.ế.t hắn sao, tới đây đi.”
Khanh Linh nhíu mày.
Nếu đã biết đây không phải lỗi của hắn, vì sao vẫn còn cố chấp muốn gi.ế.t ch.ế.t hắn như vậy?
Không được, mặc kệ hạt châu này có thật sự gi.ế.t ch.ế.t được Cố Vọng hay không, tuyệt đối cũng không thể rơi vào tay Lâm Ngân Chi.
Nàng còn chưa kịp ra tay đã thấy Cố Vọng đột nhiên vươn tay ra, kéo người nọ lên ném qua một bên, khinh miệt nói: “Ở ngay trước mặt ta mà dám nói ra mấy lời này sao?”
Khanh Linh giật mình, thân thể Cố Vọng nhỏ như vậy, lấy đâu ra khí lực lớn đến thế?
“Không phải ngươi thích Thất đệ sao?” Cố Vọng lại lần nữa đi qua: “Đã như vậy, ta đây sẽ tiễn hắn đi cùng các ngươi, tránh cho các ngươi cô đơn.”