Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 38
Cập nhật lúc: 2024-10-09 08:49:47
Lượt xem: 5
Sau khi Lâm Ngân Chi nghe xong, trên mặt hiện vài phần suy nghĩ sâu xa hiếm thấy.
Sau một lúc lâu, y liếc mắt nhìn Khanh Linh: “Ra là vậy.”
Y dừng một lát rồi chậm rãi cất tiếng: “Chỉ là, tên Cố Vọng này nguy hiểm đến cực điểm……”
Lời y còn chưa nói xong, một viên Phật châu đã bay đến.
Lâm Ngân Chi nhíu mày, lập tức linh hoạt tránh thoát.
Khanh Linh cũng trở nên cảnh giác, hai người này ấy vậy mà vẫn gặp nhau.
Nàng quay đầu lại, Cố Vọng từ trong rừng đi ra.
Mới chốc lát không gặp mà mặt mày của hắn đã hiện lên nhiều oán khí, giống với lần trước ở Quỷ Giới, đáy mắt ẩn ẩn vệt đỏ, cảm xúc có vẻ bất ổn.
Nga
Mắt thấy tình hình sẽ đánh nhau giống lần trước, đầu óc Khanh Linh nhanh chóng xoay chuyển, trước một bước chặn Cố Vọng lại.
Trong nháy mắt, ánh mắt hai người còn lại đều tập trung vào nàng.
Cố Vọng ung dung thu hồi Phật châu của mình, liếc mắt nhìn nàng, nhàn nhạt cười nói: “Ngươi hoảng cái gì?”
Khanh Linh có chút đau lòng: “Sợ ngươi lại bị thương.”
Ngươi thật sự không thể lại tìm đường c.h.ế.t được.
Lúc này mới được mấy ngày, ngươi nhìn xem ngươi.
Cố Vọng dừng động tác, không nhìn nàng thêm nữa, ngược lại thản nhiên đứng ở phía sau nàng nhìn Lâm Ngân Chi, cười lạnh nói: “Không chờ nổi nữa rồi?”
Khanh Linh nhạy bén phát hiện cảm xúc trong mắt Lâm Ngân Chi lúc này cũng giống nàng, cũng đang đau lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/38.html.]
Lâm Ngân Chi thật ra lại không động thủ: “Ngươi không biết tình huống của mình bây giờ sao?”
Cố Vọng: “Vậy thì sao?”
Môi mỏng của hắn hơi nhếch lên, châm chọc: “Chỉ là một kẻ ăn cắp, từ khi nào lại dám tới đây thuyết giáo ta?”
Lâm Ngân Chi sắc mặt vẫn không đổi, một bộ bạch y, bóng lưng thẳng tắp: “Đây là vận mệnh.”
“Haha.”
Cố Vọng cười hai tiếng, đôi mắt sắc bén, gằn từng chữ một nói: “Đó là cái gì chứ?”
“Vận mệnh là thứ chưa bao giờ đáng tin.”
Khanh Linh nghe hai người này ngươi một câu ta một câu, đầu óc gần như phát ngốc, đây là đang nói cái gì với cái gì vậy?
Lâm Ngân Chi cũng không nhiều lời với hắn, y ném một thứ gì đó qua đây. Cố Vọng không tiếp, để cho đồ vật đó lăn trên mặt đất, vang lên một tiếng ‘bịch’.
Khanh Linh nhìn sang, là một chiếc hộp.
“Bên trong là Hồn Thanh Hoàn.” Giọng nói của Lâm Ngân rất lạnh lẽo, “Ta có thể không g.i.ế.c ngươi, ngươi tự chọn đi.”
Hồn Thanh Hoàn?
Ăn thứ này, tu sĩ sẽ bị huỷ đi tu vi, trở thành một phế nhân.
Lâm Ngân Chi sao có thể như vậy?!
Đây chính là cách hắn giúp Cố Vọng áp chế huyết mạch sao?
Cố Vọng như nghe được chuyện cười, liền bật cười thành tiếng: “Chỉ bằng ngươi sao?”
“Hồn Thanh Hoàn.” Đầu ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, cái hộp kia liền nằm trong tay hắn, “Tìm thứ này rất lâu rồi đúng không?”