hiện ̣i ở trong mắt Tam hoàng tử và Tam công chúa này, chắc hẳn Lâm Ngân Chi và Cố Vọng phải cùng một mẹ sinh , nếu cũng sẽ đối đãi khác như thế.
Tam công chúa bị Lâm Ngân Chi nói như vậy, như là nhớ tới gì đó, đột nhiên sửa miệng: “Nếu Thất đệ đã muốn thăm hắn như vậy, vậy thì thăm hắn cũng được.”
“Vừa cũng đã mấy ngày nhìn thấy hắn.”
Thấy ba người bọn họ dẫn theo người muốn , Khanh Linh cũng theo.
Đám người này qua bảy cua quẹo ́m lối rẽ mới dừng một cửa cung lụi bại, nói là cửa đã có chút coi trọng, đèn lồng ngoài cửa ̀n ̣ đến chịu nổi, tường ngoài khắp nơi đều là rêu xanh.
Nơi này có ánh sáng mặt trời, rất âm u ẩm ướt, giống với những nơi ngăn nắp gọn gàng qua, rất khó tưởng tượng trong cung này còn có một nơi như thế.
Khanh Linh khỏi nhíu mày, dường như từ lúc nàng gặp Cố Vọng tới giờ, chỗ hắn ở đều tồi tàn rách nát.
Nhà gỗ nhỏ ở Vô Trần Sơn ngăn cách với ngoại thế, rồi tới căn tiểu viện ở Vân Cửu Phong cũng cũ nát lộn xộn.
Tam công chúa ngước cằm lên nói: “Mở cửa .”
Lúc này Khanh Linh xem như đã nhìn , Tam công chúa và Tam hoàng tử chính là nữ nhân ở trong cung điện bên ngoài.
Không ai khác, tuy dáng vẻ hai người này là mười mấy tuổi, nhưng cách nói chuyện lại giống hệt như kẻ kỳ lạ gặp được ở bên ngoài.
Có cung nhân tiến lên nhẹ nhàng đẩy cửa , Khanh Linh im lặng di chuyển lưng bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/370.html.]
Tuy là ban ngày nhưng ánh sáng trong cửa cũng được tính là sáng sủa.
Bên trong cánh cửa đổ nát đó, nàng nhìn thấy một vóc dáng nhỏ gầy đang ngồi.
Giống như lần trước lúc nàng ở Vân Cửu Phong nhìn thấy Cố Vọng, hắn rời ghế bên ngài, dựa vào cột cung điện tróc sơn, như thể đang phơi nắng.
Thế nhưng nơi này rõ ̀ng có ánh mặt trời.
Nga
Tam công chúa vênh váo đắc ý vào: “Lục đệ, chúng tới thăm ngươi.”
Khanh Linh nhịn được nghĩ, đây rõ ̀ng giống dáng vẻ sợ hãi khi nhìn thấy Cố Vọng mà nàng thấy trước đó.
“Ồ?” Giọng nói non nớt của người bên trong vang lên: “Ngạc nhiên thật đấy, vậy mà hôm nay Tam tỷ lại ̉nh rỗi như thế.”
Nghe giọng điệu này, Khanh Linh cầm Chuông Ngưng Hồn lên, nơi này có phản ứng, lẽ nào…
Nàng chợt nhìn qua.
Bước chân của Tam công chúa dừng lại, hừ nhẹ nói: “Không phải ngày nào cũng ̉nh rỗi tới thăm ngươi đó ?”
Tiểu hài tử bên trong đáp: “Phải , cũng nhớ rõ nữa.”
Hắn vẫn ngồi yên ghế hề nhúc nhích, lại nhẹ nhàng mỉm cười, mang theo vài phần trẻ con, còn có chút đáng yêu: “Sao nhớ là ngươi chỉ ước gì ở trong cung này cách xa vạn dặm cơ mà.”