Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 370

Cập nhật lúc: 2024-10-10 18:25:09
Lượt xem: 3

Thấy sắc mặt Cố Vọng càng ngày càng âm u, Thư Nhất nói tiếp: “Thế thì đâu phải là thích. Nếu đổi lại là một người nào đó đối xử tốt với ngươi như vậy, ngươi cũng sẽ thích đúng không?”

Đợi hắn nói xong, Cố Vọng vẫn không có phản ứng.

Ngay lúc Thư Nhất cảm thấy có lẽ Cố Vọng sẽ vì lời này mà có cảm xúc gì đó, hắn lại đột nhiên mỉm cười, sau đó tỏ vẻ khinh miệt nhìn Thư Nhất: “Ngươi đang tự luyến gì vậy chứ?”

“Ngươi nghĩ ngươi là ai?”

Phật châu của Cố Vọng đánh thẳng tới mệnh môn của Thư Nhất: “Bất luận là chuyện giữa chúng ta hay là chuyện của nàng, khi nào đến lượt ngươi chen miệng vào?”

“Ngươi là thá gì chứ?”

——

Chuyện bên ngoài Khanh Linh hoàn toàn không biết, nàng hoảng hốt một hồi rồi lại phát hiện mình đang đứng trong một hoa viên khổng lồ, xung quanh đều là những kỳ hoa dị thảo, còn có cung nhân lui tới.

Bởi vì đang là hồn thể nên những người xung quanh không nhìn thấy nàng.

Ngược lại là những người này, mặc dù dáng vẻ bên ngoài là hồn phách nhưng ở đây lại giống như người thường đi lại tự nhiên, thậm chí trên mặt mỗi người còn đang treo nụ cười.

Khanh Linh cúi đầu nhìn Chuông Ngưng Hồn trong tay, nhưng lúc này Chuông Ngưng Hồn lại không có phản ứng.

Cố Vọng nói những việc tiếp theo hắn sẽ làm, vậy phải làm sao bây giờ?

Ngay lúc Khanh Linh đang hết đường xoay sở, chợt thấy có một đám người từ hoa viên đi tới.

Là một đám cung nhân vây quanh mấy tiểu hài tử, trong đó có một nam hài tử hơi lớn tuổi vui vẻ hô lên: “Thất đệ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/370.html.]

Lúc này Khanh Linh mới nhìn sang, thì ra trong đình ở hoa viên còn có hai người nữa.

Một cung nhân và có một tiểu hài tử mặc áo trắng đầu đội kim quan đang cúi đầu viết chữ.

Nghe thấy giọng nói, tiểu hài tử ngẩng đầu lên, nhìn nam hài tử thoạt nhìn khoảng mười mấy tuổi nọ, nhỏ giọng gọi: “Tam ca.”

“Sao cả ngày Thất đệ chỉ nghĩ tới viết chữ vậy.” Tam hoàng tử này chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Thất hoàng tử, dịu dàng cười nói: “Hôm nay cùng Tam ca và Tam tỷ tỷ của đệ đi chơi đi.”

“Đúng đó.” Một tiểu cô nương khác lên tiếng: “Thất đệ, chẳng lẽ đệ ở lại trong này không cảm thấy nhạt nhẽo sao?”

Một lát sau, Thất hoàng tử mới đặt bút xuống, đứng dậy: “Được.”

Tam hoàng tử và Tam công chúa đều bày ra vẻ mặt giật mình khiếp sợ, giống như không ngờ lại có thể dễ dàng thuyết phục được vị đệ đệ này như vậy.

Thất hoàng tử đón lấy khăn tay cung nhân bên cạnh đưa qua lau tay, hỏi: “Tam ca có nhìn thấy Lục ca không?”

Lời này vừa dứt, cả cái đình nhỏ lập tức yên tĩnh trở lại.

Tam công chúa nhíu mày: “Nhắc tới kẻ xui xẻo đó làm gì, hắn cứ yên ổn ở lại lãnh cung là được, đừng đến phá hoại hứng thú của chúng ta.”

Nga

“Tam tỷ ăn nói cẩn thận.” Lời này nói ra có vẻ bình đạm, không giống lời một đứa nhỏ mấy tuổi có thể nói ra.

Lúc này Thất hoàng tử cũng quay người lại, Khanh Linh sửng sốt, đây rõ ràng là phiên bản thu nhỏ của Lâm Ngân Chi.

Vậy Lục ca trong miệng của y, kẻ xui xẻo ở trong lãnh cung trong miệng vị công chúa này, lẽ nào lại chính là Cố Vọng?

Trong sách có viết Cố Vọng và Lâm Ngân Chi là huynh đệ cùng cha khác mẹ, nhưng về sau Khanh Linh mới biết được, thì ra hai người là huynh đệ ruột thịt.

 

Loading...