Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giọng nữ quá mức bén nhọn, Khanh Linh nghĩ có khả năng mình đã thật sự dọa nàng , nhưng nghĩ đến bản cũng làm gì sai, nàng đúng lý hợp tình mỉm : “Đúng vậy, đã trở lại.”
Giọng nói khựng lại rồi tiếp tục giải thích: “ bão cát phải do gây .”
Nồi thể chụp loạn.
Vậy mà giọng nữ lại hề nàng giải thích, con mắt phải đã sắp sửa co quắp.
So với mắt phải, con mắt bên trái ánh mắt ngược lại bình tĩnh hơn nhiều, giọng nam lên tiếng trấn an: “Đừng lo lắng.”
Khanh Linh vốn cho rằng hai người này phản ứng dữ dội như vậy là vì mình, nhưng lại phát hiện ánh mắt của người nọ đúng lắm.
Hai ánh mắt đều lướt qua nàng, nhìn về phía Cố Vọng ở lưng nàng.
Nàng cũng khỏi đầu, Cố Vọng vẫn giữ nguyên dáng vẻ lười biếng ban nãy nhìn hai người trước mặt.
Thấy Khanh Linh đầu lại, lúc này Cố Vọng mới thu hồi tầm mắt: “Người này kỳ lạ thật.”
“Vậy mà A Linh lại sợ.” Hắn từng bước tiến tới gần Khanh Linh, hoàn toàn là dáng vẻ sợ người đối diện gần: “Ta quả thực dám nhìn.”
Khanh Linh: “…”
Người đối diện: “…”
Nga
Có lẽ giọng nữ thật sự sợ hãi, vẫn hé răng, chỉ là tròng mắt đang chuyển động lung tung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/363.html.]
Giọng nam ngược lại bình tĩnh hơn rất nhiều: “Hoàng đệ, đã lâu gặp.”
Khanh Linh: “?”
Cách xưng hô , là ý mà nàng đang nghĩ đúng ?
Cố Vọng ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn rũ mắt xuống, dáng vẻ hề thấy.
Giọng nam nói tiếp: “Ngươi chẳng đổi gì cả.”
“Phải ?” Cuối cùng Cố Vọng cũng có chút phản ứng, hắn miễn cưỡng nhấc mí mắt lên, chậc một tiếng: “Ngược lại, các ngươi đổi, hoàn toàn là dáng vẻ của quỷ, xấu ch.ế.t.”
Nghe thấy cái túi da của mình bị chê xấu, giọng nữ lập tức vui, cố lấy can đảm dỗi ngược : “Tiểu tiện nhân này, nói gì đấy hả!”
Cố Vọng nheo mắt, một viên Phật châu trong tay lập tức bắn qua, lại bị người nọ nhanh nhẹn tránh né.
Lúc này Khanh Linh cuối cùng cũng phản ứng lại, ‘hắn’ trong “hắn đã trở lại” mà bọn họ nhắc đến, chính là chỉ Cố Vọng.
Chẳng lẽ Cố Vọng đã từng tới nơi này ?
“Chưa kịp giải thích .” Cố Vọng nhìn thấy vẻ nghi ngờ mặt nàng, thản nhiên nói: “Nơi đây là cố hương của .”
Giọng điệu này được cảm xúc gì.
Mà người nọ gọi hắn là hoàng đệ, vậy người nọ vốn cũng là người trong hoàng thất ?
Khanh Linh càng thắc mắc hơn: “ phải vùng đất này vẫn đang tồn ̣i ?”