Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 359
Cập nhật lúc: 2024-10-10 18:06:23
Lượt xem: 1
Nàng nhìn thấy nữ nhân đã bắt đầu xắn tay áo lên, nàng ta thật sự định trói nàng lại ư?
Khanh Linh ngước mắt lên, thở dài, mở miệng nhẹ giọng nói: “Linh Sí.”
Nơi này không có ai khác, gọi Linh Sí lên cũng sẽ không có ai phát hiện ra thân phận của nàng.
Lập tức, Linh Sí từ một sợi khói đen dần lan ra thành hình người.
“A!”
Khanh Linh còn chưa lên tiếng đã nghe nữ nhân ở đối diện phát ra một tiếng hét chói tai, hoảng sợ hỏi: “Đây là thứ quỷ gì vậy!”
Khanh Linh: “…”
Cho nên, bây giờ ai mới là người sợ ?
“Ngươi im lặng chút đi.” Giọng nam thở dài: “Chỉ là một tên Quỷ tu thôi mà.”
Giọng nữ càng hoảng sợ hơn: “Cẩu nam nhân, không biết nữ hài tử bọn ta rất sợ quỷ sao!”
Nghe vậy, Khanh Linh cong cong khóe mắt.
Sợ quỷ à, vậy thì càng dễ xử lý.
Đầu ngón tay nàng hơi cong lên, lập tức có vô số Quỷ ảnh từ dưới đất xông ra, quấn quanh bên chân nữ nhân kia.
Vẻ mặt nữ nhân lập tức thay đổi, ở tại chỗ nhảy dựng lên, bật nhảy ra thật xa: “Quỷ kìa, rất nhiều rất nhiều quỷ!”
Nga
Khanh Linh cũng không ngờ Quỷ hồn ở trong hoang mạc này lại nhiều như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/359.html.]
Không phải tên này đã nói rất lâu rồi không thấy người sao.
Mắt trái nữ nhân kia lập tức trở nên hung ác, hung hăng trừng mắt nhìn Khanh Linh, giọng nam nói: “Ngươi muốn ch.ế.t à?”
Khanh Linh vô tội thả tay: “Ta chỉ muốn đi.”
Nàng cười nhạt một tiếng: “Ta sẽ không làm các ngươi bị thương, chỉ giữ các ngươi lại một lúc mà thôi, tạm biệt.”
“Linh Sí, trông chừng nàng ta, chốc nữa hẵng tới tìm ta.”
Nói xong, Khanh Linh lưu loát quay người, một đoàn quỷ khí nâng nàng lên, từ trên tường thành bên kia nhảy xuống.
Còn nữ nhân trên tường thành vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, hàm răng phát run, trong mắt đầy vẻ sợ hãi: “Sao nàng lại không bị mê hoặc?”
Giọng nam nặng nề đáp: “Nàng là Quỷ tu, Quỷ tu không có hô hấp.”
Giọng nữ hơi suy sụp: “Mau đuổi mấy thứ này đi đi!”
Mặt Linh Sí không cảm xúc đứng tại chỗ, giọng nói không hề có tình cảm gì: “Đuổi không được.”
Người nọ: “…”
“Chớ ồn ào.” Giọng nam hơi bất đắc dĩ: “Ngươi nhìn ngươi đi, nếu không phải vì sợ hãi, sao tiểu mỹ nhân của ta có thể rời đi được chứ?”
Giọng nữ nổi giận: “Ngươi đang trách ta đó à?”
Giọng nam không đáp lại, đang bận nhìn Linh Sí tối đen như mực này.
“Quỷ nô?” Trong giọng nam nhiều hơn một chút cân nhắc, nhìn theo phương hướng Khanh Linh biến mất, nói tiếp: “Xem ra người ở đây thú vị hơn rất nhiều.”
“Đi thôi, dẫn ngươi đi xem.”