Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 357
Cập nhật lúc: 2024-10-10 17:33:26
Lượt xem: 1
Lời nói của ông ta vừa dứt, cánh cửa cảnh thí luyện ở trước mặt mọi người ầm một tiếng mở ra.
Cánh cửa kia như bị một tầng hơi nước ngăn cách, không thể nhìn rõ thứ gì.
Vân Cửu Phong là người đứng ra tổ chức thí luyện lần này, đương nhiên đệ tử bổn môn phải đi vào trước làm gương.
Khanh Linh đi theo Lâm Ngân Chi và Cổ Vũ Yên, mang theo đoàn người phía sau tiến vào cánh cửa cảnh thí luyện.
Thư Nhất là Tiên Tôn, không thể đi cùng đệ tử tiến vào, hôm qua hắn chỉ nói sẽ đến đây, Khanh Linh cũng không biết lúc nào hắn mới có thể đến.
Băng qua cửa đạo hư vô, tinh thần Khanh Linh lập tức d.a.o động, tức thì bị một luồng ánh sáng đ.â.m vào mắt.
Thị giác của nàng còn chưa kịp khôi phục lại bình thường đã nghe thấy một giọng nam êm tai hỏi: “Là một tiểu mỹ nhân, sao tiểu mỹ nhân lại ở một mình trong này?”
Lần thí luyện này, mỗi người sẽ được truyền tống tới vị trí khác nhau, đây cũng là nguyên nhân dù mọi người ở bên ngoài muốn tổ đội thì cũng phải đợi các Tiêu Môn cùng tiến vào.
Bởi vì giây tiếp theo ngươi cũng không biến bản thân sẽ được truyền tới nơi nào, cho dù tổ đội cũng không làm được chuyện gì.
Khanh Linh cũng không biết mình được truyền tới nơi nào, sao bên cạnh lại có người nhỉ?
Nàng theo tiếng nói nhìn qua, trước mắt lờ mờ trông thấy một bóng người, theo tầm mắt từ từ rõ ràng, nàng cũng thấy rõ dáng vẻ của người nọ.
Là một nữ tử dung mạo xinh đẹp, nàng ta nửa nằm trên một chiếc ghế khắc hoa, trên người khoác sa mỏng màu đỏ, ánh mắt nhìn Khanh Linh đặc biệt phức tạp.
Chờ một chút, nữ tử?
Vậy giọng nam vừa rồi là từ đâu?
Khanh Linh khẽ chớp mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/357.html.]
Nữ tử kia tiếp tục mở miệng, nàng ta ngồi thẳng lên, nhíu mày, giọng điệu bất thiện: “Ngươi là ai?”
Giọng nói này lại là một nữ tử lạnh lùng.
Khanh Linh có chút mờ mịt.
Bấy giờ, nữ nhân nọ lại tiếp tục mở miệng: “Ngươi dữ như vậy làm gì? Dọa cho tiểu mỹ nhân sợ rồi.”
Lúc này lại là giọng nam ban nãy.
Khanh Linh: “…”
Nữ nhân khoác sa mỏng chậm rãi đi về phía Khanh Linh, nhìn nàng từ trên xuống dưới, cau mày, bất mãn nói bằng giọng nữ: “Ngươi chỉ biết nhìn mặt thôi sao?”
Giọng nam hùng hồn đáp: “Đúng vậy.”
Nữ tử lập tức đổi lại vẻ mặt dịu dàng: “Tiểu mỹ nhân, ngươi đừng để ý tới nàng ta, nàng ta chỉ là tính tình hơi hung dữ thôi.”
Khanh Linh cảm thấy như mình đã xông nhầm vào một nơi quái gở nào đó: “Ta đi nhầm rồi, cáo từ.”
“Gấp cái gì?” Người nọ hành tung biến ảo kỳ lạ, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng, tuy giọng nữ tử vẫn không quá hài lòng nhưng vẫn nói: “Nhìn cũng được, bắt lại cho ngươi nhé.”
Chữ “Ngươi” này dùng rất vi diệu.
Giọng nam điềm đạm nói: “Được, nhiều năm rồi không có ai bầu bạn với ta, ta cũng chịu đựng ngươi đủ rồi.”
Nga
“Ngươi” này cũng thực vi diệu.
Khanh Linh bình tĩnh liếc nhìn vẻ mặt của người trước mắt biến tới đổi lui, im lặng quấn sợi quỷ khí ở đầu ngón tay, giọng điệu bình thản: “Vậy các ngươi cứ tiếp tục, ta đi trước.”
Nữ tử kia tức khắc nhìn sang đây, hừ một tiếng: “Đã đến đây rồi còn muốn rời đi sao?”