Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 355
Cập nhật lúc: 2024-10-10 17:32:50
Lượt xem: 0
Giọng hắn rất nhỏ, mang theo sự thờ ơ không thèm đếm xỉa, nhưng động tác lại rất nghiêm túc: “Tên của mình, đừng tùy tiện thêm họ của người khác.”
“Ngọc bài này không có tác dụng gì cả.” Sau khi khắc xong, Cố Vọng cất Phật châu kia đi, năm ngón tay khép lại nắm c.h.ặ.t t.a.y Khanh Linh.
Nhìn tay nàng đang bị mình giam cầm, Cố Vọng mỉm cười: “Nếu thực sự gặp phải nguy hiểm, gọi ta mới hữu ích, biết không?”
Đây là lần đầu tiên Khanh Linh nghe hắn nói như vậy, còn mang theo chút ý tứ trả thù.
“Lần trước ngươi còn nói, nếu như gặp phải nguy hiểm thì ngươi sẽ không quan tâm đến ta, còn bảo ta phải cố gắng tự chăm sóc bản thân.”
Đầu ngón tay Cố Vọng khẽ nhúc nhích, nhướng mắt lười biếng hỏi: “Ta có nói như vậy sao?”
“Có.” Đoạn đối thoại đó Khanh Linh nhớ rất rõ, đó là lúc nàng xém rớt xuống xe ngựa được kéo lại ở Hoài Thành: “Ngươi chỉ bảo ta tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
Nga
“Phải không?” Cố Vọng tự nhiên thu tay về, cười khẽ: “Nhớ rõ vậy sao?”
“Cúng đúng.” Hắn nhìn đầu ngón tay Khanh Linh, giọng điệu khó hiểu: “Cái gì ngươi cũng nhớ rõ.”
“Vậy bây giờ ngươi phải nhớ cho kỹ.” Hắn hơi cúi người, đối diện với ánh mắt của Khanh Linh: “Bây giờ ta nói là, sau này nếu ngươi gặp phải nguy hiểm gì đó đều có thể tìm ta.”
Quả nhiên đãi ngộ của việc làm bằng hữu có sự khác biệt.
Khanh Linh rất vui mừng, Cố Vọng sớm như vậy không phải tốt hơn sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/355.html.]
Hắn đã có lòng thì nàng phải nhận thôi, nàng nhẹ nhàng mỉm cười: “Chẳng phải ta mới là người bảo vệ ngươi sao?”
“Đâu có mâu thuẫn gì.” Cố Vọng nhìn đôi mắt cong cong cong của nàng, không khỏi cười nói: “Ngươi bảo vệ ta, ta bảo vệ ngươi.”
“Như vậy mới phải.”
Khanh Linh còn chưa kịp hiểu ý của câu này, Thư Nhất đột nhiên xuất hiện cắt ngang: “Linh Linh.”
Cố Vọng hừ nhẹ một tiếng, đứng thẳng người dậy, thờ ơ nhìn sang: “Đây không phải là Thư Nhất Tiên Tôn sao, lúc này còn chưa tới giờ ngọ đã làm xong hết chuyện rồi ư?”
Thư Nhất chậm rãi đi tới, không để ý đến lời nói của Cố Vọng mà chỉ nhìn xuống tay Khanh Linh: “Lĩnh ngọc bài được chưa?”
Khanh Linh gật đầu.
Thư Nhất nói tiếp: “Đưa cho ta, ta sửa tên lại cho ngươi.”
Khanh Linh mở lòng bàn tay ra, nhẹ giọng nói: “Đã sửa rồi.”
Trên mặt ngọc bài rõ ràng là dấu tích đã sửa, ấn đường Thư Nhất khẽ nhíu lại, nhìn sang Cố Vọng.
Cố Vọng cười khẽ một tiếng.
Thư Nhất điều chỉnh lại vẻ mặt, nói với Khanh Linh: “Vậy quay về trước đi.”
“Ta nán lại để nói cho ngươi biết, trong thí luyện cần phải chuẩn bị một số thứ.”