Cô Vọng im lặng cong môi, lúc nhìn về phía Thư Nhất, trong con ngươi chợt lóe lên vệt sáng đỏ.
Chấp sự quan lên tiếng, Khanh Linh do dự.
“Ta sẽ tìm ngươi.”
Nàng đầu nói: “Chờ làm xong việc.”
Khanh Linh vừa muốn qua lại bị Cố Vọng đè bả vai , vẻ mặt hắn bình tĩnh nói: “Ta nói có thể giúp ngươi.”
Vừa nói xong, Thư Nhất chợt phất tay áo, một cơn gió lạnh thấu xương lập tức thổi qua chỗ Cố Vọng: “Buông nàng !”
Cố Vọng nhấc tay ném chuỗi Phật châu trong tay , lúc tiếp cận cơn gió tức thì ̣o thành một tấm màn chắn vô hình ở xung quanh hắn và Khanh Linh.
Hai người này một lời hợp liền tay, Khanh Linh thật sợ.
“Người đừng náo loạn nữa.”
Khanh Linh bất đắc dĩ nói: “Ngươi chẳng biết gì cả, có thể giúp được gì chứ.”
Cố Vọng nhíu mày: “Sao lại thể?”
“Không phải là chuyện của Lâm Ngân Chi ?”
Khanh Linh trợn to mắt: “Ngươi…”
Cố Vọng điểm nhẹ mi tâm của nàng: “Ta biết nhiều hơn ngươi nghĩ đấy.”
“Chẳng qua đây là một bí mật kế tiếp.”
Hắn dùng lại, trong con ngươi đen lóe lên ánh sáng khó hiểu, nhỏ giọng nói: “ bây giờ vui lắm, cho nên muốn nói, để xem A Linh muốn dùng thứ gì đến trao đổi đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/335.html.]
Có tấm màn chắn , Thư Nhất được hai người nói chuyện, chỉ thấy khoảng cách giữa bọn họ càng lúc càng gần.
Mặt Thư Nhất tối sầm lại, cổ tay lật một cái, một thanh kiếm từ trong lòng bàn tay lập tức bay qua đó.
Màn chắn do Phật châu hình thành phát tiếng vỡ vụn.
Cố Vọng nghiêng đầu, đáy mắt màu mực ̉n , sầu não nói: “Chậc, tu vi của vị Tiên Tôn này khá cao thâm, đánh lại.”
Nga
“Hắn thế?” Cố Vọng lười biếng nói vào tai Khanh Linh: “Giúp một tay thôi mà, gì nóng nảy vậy?”
Khanh Linh còn kịp lên tiếng, lại người nọ cười nhẹ hỏi: “Vẫn là tốt tính đúng ?”
Khanh Linh: “…”
Có phải ngươi có hiểu lầm gì đó về tính cách của mình ?
Chân mày Thư Nhất càng nhíu chặt hơn, giọng điệu lạnh như băng: “Linh Linh, chẳng lẽ ngươi đã quên lời nói rồi ?”
“Hắn lại còn hung dữ với ngươi nữa à?” Cố Vọng ngạc nhiên nhướng mày.
“Bây giờ phải làm đây? Có phải A Linh cần bảo vệ ?” Cố Vọng làm như thấy, ngược lại thở dài tới gần hơn: “Ôi, sợ quá mất.”
——
Tác giả lời :
Vọng Vọng: Hung dữ quá , sợ quá mất.
Ta sẽ hung dữ với A Linh, sẽ chỉ yêu thương A Linh thôi.
A Linh: Chắc tin!!!!