Cố Vọng giương mắt, đột nhiên nhớ lại lời nói của Tiểu Quỷ Chủ trước đó: Muốn hiểu về ngươi một chút.
Hiểu à?
Hắn nặng nề rũ mắt, hỏi ngược: “Bận chuyện gì ?”
Khanh Linh nhếch miệng, chuyện này chắc chắn thể để cho Cố Vọng biết.
“Nói chừng cũng có thể hỗ trợ.”
Cố Vọng thản nhiên nói: “Ngươi đã giúp nhiều như vậy, cũng nên có qua có lại một chút chứ?”
Nga
Khanh Linh còn lên tiếng, một giọng nói đã chen vào: “Không cần .”
Cố Vọng híp mắt nhìn sang.
Thư Nhất đứng ở cửa viện, lúc này cái chuông gió lại hề phát tiếng, cũng có ai phát giác hắn xuất hiện.
Đối diện với vẻ mặt bất thiện của vị ở cửa này, Cố Vọng như thể ̣nh ngừng lại, cười khẽ một tiếng: “Vị này là Thư Nhất Tiên Tôn?”
Thư Nhất chậm ̃i tới: “Đúng vậy.”
“Ta nói ai lại có bản lĩnh lớn như vậy, đưa A Linh của chúng .”
Cố Vọng cũng lên phía trước vài bước, đứng bên cạnh Khanh Linh, từ tốn nói: “ thực là có bản lĩnh. Có điều cảm thấy tò mò, lúc này Tiên Tôn vừa mới xuất quan, hết tặng ngọc giản cho A Linh lại tới tặng điểm tâm, biết đang có ý ̣nh gì đây?”
Lời này vừa dứt, chỉ có Khanh Linh mà ngay cả Thư Nhất cũng nhíu mày.
Sao Cố Vọng lại biết?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/334.html.]
Thư Nhất lập tức khôi phục lại vẻ tự nhiên, hắn đứng chắp tay, giọng điệu nhã nhặn nhưng lại có nhiều cảm xúc: “Chuyện giữa bọn , ngươi cách nào xen vào được .”
Cố Vọng cắn lấy chữ, giọng điệu khó hiểu: “Chuyện giữa các ngươi ?”
“Ngươi phải là đệ tử bản môn, trong đêm được cho phép lại tự tiện xông vào Thanh Lan viện của , hợp cấp bậc lễ nghĩa cho lắm.”
“Vậy ?” Cố Vọng nhấc mí mắt, hỏi như kiểu thỉnh giáo: “Ta rất hiếu kỳ, đưa Quỷ chủ tới Vân Cửu Phong, lại còn lừa gạt mọi người, điều này cũng hợp với cấp bậc lễ nghĩa ?”
Mùi thuốc súng giữa hai người từ từ trở nên đậm đặc.
Khanh Linh nhịn được nghĩ, đối phó với cái miệng của Cố Vọng, Thư Nhất chắc có thể thắng được.
Quả nhiên, Cố Vọng khẽ chậc một tiếng: “Cũng phải muốn đến .”
Một cánh tay hắn khoát lên vai Khanh Linh, lười biếng nói: “ người của đang ở đây.”
Khanh Linh vỗ mu bàn tay hắn: “Cái gì mà người của ngươi chứ?”
“Chúng vẫn đánh cuộc xong mà.”
Cố Vọng nghiêng người tới gần: “Sao hả, hối hận rồi?”
Khanh Linh khỏi liếc mắt nhìn thoáng qua, chợt thấy cổ tay Cố Vọng giống như đang quấn thứ gì đó, nhưng nàng kịp nhìn rõ Cố Vọng đã thả tay xuống.
Thư Nhất thấy thế, khẽ nhíu mày: “Linh Linh, lại đây.”
Linh Linh.