Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 320

Cập nhật lúc: 2024-10-10 17:07:57
Lượt xem: 2

Cố Vọng khẽ nhếch môi: “Vốn dĩ không nên vào.”

“Mặc dù lần này con đến Ma giới, nhưng lại không nghe theo suy nghĩ của bọn họ để nhập ma.” Vô Khuynh trưởng lão như đã biết trước tất cả mọi chuyện: “Một khi đã như vậy, Phật môn này vốn nên là chốn quay về tốt nhất của con.”

Cố Vọng ngẩng đầu: “Sư phụ thật sự hy vọng con vào Phật môn sao?”

Vô Khuynh trưởng lão ngồi xuống, gõ nhẹ mõ: “Con nghĩ sao?”

“Sư phụ vốn biết tâm cảnh của con ra sao.” Cố Vọng hờ hững nói: “Người như thế nhập Phật chẳng phải sẽ làm ô uế cõi tịnh độ này sao.”

Vô Khuynh trưởng lão vẫn chưa trả lời, mắt khép hờ, ngoài miệng lẩm nhẩm kinh văn.

Cố Vọng đứng yên tại chỗ, kiên nhẫn chờ đợi.

Một lúc lâu sau, Vô Khuynh trưởng lão cuối cùng cũng dừng lại, ông buông mõ xuống, thở dài: “Xà Đan đâu?”

Cố Vọng lấy ra một cái hộp nhỏ.

Vô Khuynh trưởng lão: “Đến Tẩy Linh Trì đi.”

Lúc này Cố Vọng vẫn đứng yên không hề nhúc nhích, chỉ nói: “Sư phụ cũng biết, Xà Đan này không có tác dụng.”

Vô Khuynh trưởng lão đột nhiên ngẩng đầu.

Cố Vọng mở hộp ra, bên trong chính là viên Xà Đan mà hắn lấy từ Đinh U Trạch, hắn lấy Xà Đan ra đặt vào lòng bàn tay: “Mấy năm nay, con vốn không dựa vào những thứ này.”

Vô Khuynh trưởng lão cau mày: “Vọng Nhi, con định làm gì?”

Nga

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/320.html.]

“Con nợ ân tình của Sư phụ.” Cố Vọng khép lòng bàn tay lại: “Ân này còn đó, cho nên sư phụ cần con làm việc gì con cũng sẽ làm. Chẳng qua tâm cảnh của con ra sao, tự con hiểu rõ, mấy thứ này không hề có tác dụng, sư phụ cũng nên chuẩn bị sẵn.”

Vô Khuynh trưởng lão nói: “Giữa thầy và trò, sao lại có chuyện nợ nần.”

Cố Vọng nói: “Cứu hai cái mạng, chính là nợ.”

Hắn nhìn lòng bàn tay của mình, một lúc sau mới buông lỏng, đưa Xà Đan cho Vô Khuynh trưởng lão: “Chờ trả xong ân tình, sư phụ cứ để con…”

Cố Vọng nói đến đây, đột nhiên dừng lại.

“Vọng Nhi.” Vô Khuynh trưởng lão dường như đã đoán ra hắn định làm gì, liếc mắt nhìn ống tay áo của hắn, bỗng nhiên lên tiếng: “Vậy còn dải lụa nhân duyên kia thì sao?”

Cố Vọng ngẩn người.

“Trước đây con chưa từng đi qua rừng đào, hôm nay lại còn gỡ thứ này xuống, tại sao vậy?”

Bầu không khí im lặng.

Vô Khuynh trưởng lão lại nói: “Có phải là vì Quỷ chủ không?”

Quỷ chủ.

Cố Vọng chậc một tiếng: “Không phải.”

Vô Khuynh trưởng lão: “Đúng là vậy rồi.”

Cố Vọng: “…”

Vô Khuynh trưởng lão nói tiếp: “Nhiều năm như vậy, chỉ có nàng là người duy nhất con dẫn theo bên cạnh, nếu đã có niệm tưởng, vậy thì cứ nhớ nhung đi.”

Loading...