Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 316
Cập nhật lúc: 2024-10-10 17:03:46
Lượt xem: 4
“Ở Thần Cảnh nghe được nhiều lắm.” Tiểu Kim Uyên bày ra dáng vẻ rất có kinh nghiệm, nói năng đâu ra đấy: “Mặc dù hắn cẩu thật, nhưng gương mặt này đúng là không tệ.”
Khanh Linh tạm thời không biết nói gì cho phải, chỉ đành nói: “Ta không hề thích hắn.”
Tiểu Kim Uyên hơi sửng sốt, rõ ràng là không tin: “Ta đã nhìn ra rồi, ngươi cả ngày đều không rời khỏi hắn, vì hắn làm cái này cái kia. Hắn muốn gi.ế.t ngươi, ngươi cũng cảm thấy không sao cả, đây không phải thích thì là gì?”
“Thật sự không có.” Khanh Linh thoáng khựng lại, đột nhiên có hơi phản ứng lại, chẳng lẽ mấy lời vừa nãy Cố Vọng nói cũng là có ý này?
Vậy mà nàng lại trả lời chỉ muốn làm bằng hữu của hắn.
Khanh Linh nhíu mày, bất tình lình ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nói: “Ta không hề thích hắn, ngươi cũng đừng đoán mò, mất công người khác lại nghe được dẫn đến hiểu lầm không nên có.”
Tiểu Kim Uyên cắn một miếng điểm tâm, ừm một tiếng: “Hình như đã có người nghe được rồi.”
“Hả?”
Khanh Linh vô thức nhìn ra xung quanh, lúc này mới nhìn thấy bên ngoài cửa phòng vốn chưa đóng lại có một người đang đứng, giống như quỷ mị.
Hắn quay lưng về phía mặt trời, nhưng khuôn mặt lại lạnh lùng bức người.
Khanh Linh có chút ngẩn ngơ, sau khi xem lại những gì mình đã nói không có vấn đề gì xong, vẻ mặt nàng vẫn giống như bình thường hỏi: “Sao ngươi lại đến đây?”
Cố Vọng vẫn đứng yên tại chỗ, không hề lên tiếng.
Khanh Linh cảm giác ánh mắt hắn dừng trên người mình đã sắp sửa đốt cháy nàng, khiến nàng cảm thấy không khỏe.
“Ối, đây là cái gì?” Giữa lúc im lặng, chỉ có một mình Tiểu Kim Uyên lên tiếng, nó cắn điểm tâm trong tay mình, giật mình thốt lên: “Đắng quá.”
Lời vừa dứt, một viên Phật châu lập tức bay tới, Tiểu Kim Uyên vội vàng né ra.
Nó trốn sau lưng Khanh Linh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hắn thẹn quá hóa giận rồi… ưm ưm ưm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/316.html.]
Lần này rốt cuộc không phát ra được tiếng nào nữa.
Khanh Linh đau đầu, thẹn thùng thì hắn không có, nhưng nhìn như nổi giận thật rồi.
Khanh Linh chưa bao giờ gặp dáng vẻ không nói tiếng nào này của Cố Vọng, chỉ là ánh mắt và luồng lệ khí quanh người kia có thể làm cho người ta không thể thở nổi.
Nàng hỏi: “Ngươi bị sao vậy?”
Cố Vọng dịch chuyển nửa bước chân, hơi ngước mắt lên nhìn nàng, giọng nói cực kỳ lãnh đạm: “Lặp lại lần nữa.”
Nga
Khanh Linh: “…”
Nàng nghe theo lời hắn, hỏi lại lần nữa: “Ngươi bị sao vậy?”
Im lặng trong chớp mắt, Khanh Linh quan sát thấy Cố Vọng hơi nghiêng đầu, thế nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt nàng, chậm rãi nói: “Những lời ngươi vừa nói với nó, lặp lại lần nữa.”
Nàng nói với Tiểu Kim Uyên cũng hơi nhiều.
Khanh Linh nhớ lại một lượt, còn thành thật thuật lại không sai một chữ cho hắn nghe.
Biểu cảm trên mặt Cố vọng càng lúc càng trở nên nặng nề, giọng nói của nàng cũng dần nhỏ xuống, mãi đến khi câu “ta không hề thích hắn” được nói ra, Cố Vọng mới mở miệng: “Dừng.”
Khanh Linh nghe lời dừng lại, lại nghe Cố Vọng không cảm xúc nói: “Câu này, lặp lại lần nữa.”
Khanh Linh: …
Mi mắt nàng khẽ rung, nàng ngước mắt lên nhìn Cố Vọng, rõ ràng lặp lại lần nữa: “Ta không hề thích…”
Có điều lần này còn chưa nói hết, cái người vẫn luôn đứng ở cửa kia đột nhiên bật cười thành tiếng.
Khanh Linh đang nói lập tức im bặt.
Cố Vọng nhếch mắt, không hề liếc mắt nhìn nàng dù chỉ một chút, quay người rời đi, đi cực kỳ dứt khoát.