Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 309
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:59:39
Lượt xem: 3
“Này.” Khanh Linh đuổi theo hắn: “Cùng nhau đi đi, ngươi đâu có biết đó là cái gì.”
Cố Vọng cười khẩy: “Ta không có miệng sao?”
Khanh Linh: “Lỡ như thứ bọn họ làm ra ăn không ngon thì ta không mua đâu, lãng phí.”
Bước chân Cố Vọng dừng lại, quay đầu chỉ vào trán nàng: “Tiểu Quỷ Chủ, ngươi đang giở trò gì với ta đúng không?”
Khanh Linh: “…”
Nàng thở dài một hơi, cảm thấy có chút ngờ vực: “Chúng ta chỉ mua kẹo thôi mà, sao ngươi lại phản ứng lớn vậy?”
Ngay cả vị chưởng quầy này thật sự có vấn đề thì bọn họ mua kẹo xong đi ra cũng đâu có ảnh hưởng gì, nhưng Cố Vọng lại phản ứng rất mạnh, giống như hắn biết vị chưởng quầy này là ai vậy.
Động tác của Cố Vọng thoáng khựng lại.
Khanh Linh ngủ suốt một ngày một đêm không chút suy nghĩ, nhưng hắn vẫn luôn tỉnh táo.
Trong Ma Thành, ngoài nơi này ra đúng thực là không có chỗ nào khác để nghỉ chân, hắn còn phải đợi Thanh Tả nên cũng không tiện rời đi.
Cho nên trong một ngày một đêm này hắn hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi những suy nghĩ linh tinh lộn xộn đó.
Chỉ cần nghĩ tới lúc đó người nọ chủ động ra tay với người của mình, hắn lại nổi lên cảm giác thù địch.
Thấy Cố Vọng không nói chuyện, nét mặt cũng rất khó coi, Khanh Linh đột nhiên hiểu rõ, không phải chỉ có mình nàng bị Ma Thành này ảnh hưởng mà còn có Cố Vọng.
Chẳng qua là hắn không thể hiện ra ngoài, lúc này sợ là đã bị huyết mạch ảnh hưởng, tâm trạng không ổn định.
Nàng nhẹ giọng nói: “Có phải ngươi cảm thấy khó chịu không?”
Nga
Cố Vọng cụp mắt nhìn nàng, yết hầu khẽ lăn lộn, ẩn ý nói: “Ừ.”
Quả nhiên là thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/309.html.]
Khanh Linh vuốt lưng hắn, lên tiếng vỗ về: “Vậy chúng ta mua xong rồi lập tức trở về nhé.”
Cố Vọng ấn vào mi tâm.
Hắn đúng thực đã quên mình chỉ xếp hạng ba mà thôi, xếp thứ nhất là ăn, mà tên chưởng quầy gì đó rõ ràng không là gì cả.
Lúc này có chuyện muốn làm nên tính khí của nàng cũng dịu đi đôi phần.
Đúng là đồ gian xảo.
“Được.” Cố Vọng xoay Phật châu, chậm rãi nói: “Mua xong rồi đi.”
Khanh Linh nhẹ nhàng thở ra, hai người cùng nhau đi tới tiệm đồ ngọt.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của nàng, lần này chưởng quầy nọ lại không có trong tiệm.
Khanh Linh thản nhiên liếc mắt nhìn hai bên, quả thật không thấy người kia xuất hiện.
Nhưng rõ ràng vừa nãy hắn ta còn đứng trên đường lớn nhìn mình mà, sao bây giờ lại đột nhiên không thấy tăm hơi đâu nhỉ?
Nhưng điều làm cho người ta cảm thấy vui mừng chính là quả thực đã làm ra được sô cô la, còn là sô cô la chân chính.
Khanh Linh chỉ liếc mắt nhìn sơ đã thuận miệng nói: “Bao lại hết.”
Gã sai vặt ngẩng đầu lên, nhìn thấy là nàng thì lập tức vui vẻ ra mặt: “Là cô nương sao, ngài chờ một lát, ta gói lại cho ngài.”
Khanh Linh đứng sang một bên chờ, chợt phát hiện có gì đó không đúng.
Trên sô cô la đó có ký hiệu, không phải ký hiệu mà là ghép vần.
QL viết in hoa.