Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 303
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:53:48
Lượt xem: 4
Tay hắn bị Khanh Linh kéo lấy, nàng lại đánh xuống một tiếng bốp, không hề ngần ngại chút nào.
Cũng không phải không chịu được chút đau ấy, Cố Vọng chỉ cảm thấy có chút khó tin, hắn cũng chẳng thu tay về: “Ngươi làm gì vậy?”
“Trừng phạt ngươi.” Khanh Linh không ngẩng đầu lên, lại đánh thêm một cái, thấy trong lòng bàn tay Cố Vọng đỏ lên nàng mới coi như thôi.
Nhìn gương mặt này thực không nỡ xuống tay, vậy thì chỉ có thể đánh vào lòng bàn tay.
Sau khi đánh xong, Khanh Linh hài lòng buông tay ra: “Được rồi, xí xóa.”
Mặt mày nàng vẫn chưa tỉnh ngủ, nhưng lại có thêm vài phần khoái chí vì báo được thù .
Cả người cũng tràn đầy linh khí sinh động.
Cố Vọng vốn có chút bất mãn, lúc này ngược lại không còn khắt khe nữa.
Cố Vọng: “Vậy là xí xóa rồi sao?”
Nga
Khanh Linh gật đầu: “Tạm thời cứ như vậy đi.”
Cố Vọng nâng tay nàng lên, nhìn lòng bàn tay của nàng, mặc dù là nàng đánh nhưng lòng bàn tay nàng vẫn đỏ ủng, cũng không biết là đang trừng phạt ai.
Đầu ngón tay hắn chạm vào đầu ngón tay Khanh Linh, chợt hỏi: “Đã xí xóa rồi, như vậy mấy cái ranh giới cuối cùng gì đó có phải cũng nên nới rộng một chút không?”
Đầu ngón tay Khanh Linh khẽ nhúc nhích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/303.html.]
“Hửm?” Cố Vọng ngậm ý cười: “Không phải đã xí xóa rồi sao?”
Khanh Linh rút tay mình về, lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải, đâu có dễ như vậy.”
Cố Vọng hỏi: “Vậy ngươi nói xem phải làm sao thì ngươi mới hài lòng đây?”
Hắn nhích về phía trước một bước, cúi đầu nhìn môi nàng, màu sắc đồng tử lại đậm thêm một chút, thấp giọng mê hoặc: “Lấy ta bồi thường cho ngươi được không?”
Hình như ngươi có hiểu lầm gì đó về bản thân đúng không?
Ngươi có ăn được hay là có thể ngủ được ư?
Kéo cũng kéo không đi, ăn cũng ăn không được, thỉnh thoảng còn nổi sát tâm với nàng, Khanh Linh không dám muốn đâu.
“Chuyện nào ra chuyện đó.” Khanh Linh có ảo giác như bị thứ gì đó nhìn chằm chằm, nàng không quá thoải mái lùi về phía sau một bước, kéo rộng khoảng cách giữa hai người, quay đầu không nhắc lại chuyện này nữa: “Bây giờ chúng ta sắp sửa đi đâu?”
Cố Vọng thấy thế, ánh mắt chuyển qua tay nàng, uất khí dưới đáy lòng lại xông ra, nhưng sau khi cân nhắc một hồi, hắn không tiếp tục lại gần nữa mà ngồi thẳng người dậy: “Gặp một người rồi về.”
Vừa mới bước ra cửa, Khanh Linh đột nhiên ngây người tại chỗ.
Sao nàng có thể ngờ được thanh lâu ở Ma Giới lại táo tợn như vậy, trước mặt biết bao nhiêu gấp gáp không nhịn nổi.
Cố Vọng nhìn ra bên ngoài, may là Khanh Linh chưa đi xa, chỉ thấy bóng lưng của nữ nhân ở phía đối diện, nam nhân ở trước mặt nữ nhân đó đã bị chặn lại, còn lại không có gì khác.
Hắn híp mắt, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích.