“Hôm nay các ngươi cũng biết rồi đó, Cố Vọng là người mà che chở, sẽ luôn theo bên cạnh hắn.” Giọng nói của nàng rất nhẹ, nhưng vẫn khiến cho mỗi người rõ ̀ng ̀nh mạch: “Nếu như có một ngày lại có người của Ma Giới tới mời hắn ôn chuyện, vây thì thể sẽ ‘ qua ’.”
“Hai vị đều là người thông minh, chắc hẳn cũng hiểu rõ ý của .” Cô cười nói: “Cấm Nhai của bọn náo nhiệt như Ma giới .”
“Nếu như các ngươi thực sự có suy nghĩ này thì hãy báo cho biết trước, sẽ sai người chuẩn bị khách quan nhất cho các .”
Cố Vọng cảm thấy cần thiết phụ họa một phen, cực kỳ hăng hái hỏi: “Khách quan là gì?”
Khanh Linh nhã nhặn đáp: “Quan ̀i cho khách.”
Cố Vọng: “Ồ.”
Sắc mặt Ninh Chiêu xanh mét.
Ngay cả biểu cảm mặt Ma Chủ cũng căng cứng, hắn hừ một tiếng, người : “Không cần, đa ̣ ý tốt của Quỷ chủ.”
Khanh Linh cũng nhiều lời, đỡ Cố Vọng khỏi chân Tam Giới Sơn.
Xem cánh cửa này ngay từ đầu đã có, chẳng qua người bình thể nhìn thấy .
Vừa bước khỏi cánh cửa này, nàng lập tức cảm giác quanh người dễ chịu.
Tam Giới Sơn này thật sự phải là nơi người có thể ở, vừa áp lực lại còn âm u nặng nề, nếu như ở lâu dài thì có bệnh cũng sẽ bị ̣n sinh bệnh, thảo nào tính cách của Ninh Chiêu lại quái đản đến thế.
Khanh Linh đưa mắt nhìn xung quanh, chỗ này giống như Ma Cung, lại giống như cửa Ma Cung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/275.html.]
Bên ngoài có bức tường, cách tường vẫn có thể được tiếng động ồn ào náo nhiệt bên ngoài.
Khanh Linh ngẩng đầu, ̉nh đầu bọn họ là Tam Giới Sơn cao vút trong mây, xem chỗ này chính là chân Tam Giới Sơn.
Nga
Chẳng lẽ là Bất Dạ Thành đèn đuốc sáng trưng mà trước đó nàng đã nhìn thấy ở bên ngoài?
Cố Vọng liếc mắt nhìn, nhân tiện nói: “Đi thẳng.”
Nơi này chính là quê nhà của Cố Vọng, Khanh Linh tin tưởng hắn.
Nàng dìu hắn thẳng qua bức tường , mới bước một bước đã ngoài, ba người lập tức xuất hiện ở đường lớn ma tới quỷ lui.
So với Dũng Thành và Hoài Thành, chỗ Ma Giới này hình như náo nhiệt hơn một chút, nếu chỉ nhìn bằng mắt thường thì khác biệt cũng lớn, nhưng luôn khiến người có cảm giác trói buộc gì đó đều được hóa giải.
Hai mắt Khanh Linh tỏa sáng: “Oa.”
Một giọng nói từ bên truyền tới, kéo theo rất nhiều tiếng bước chân nhỏ vụn: “Khanh Linh!”
Là giọng nói của Tống Đoan.
Khanh Linh đầu, quả nhiên là bọn họ.
Không chỉ Tống Đoan và Cổ Vũ Yên, còn có Linh Sí nữa.
Khanh Linh ngạc nhiên: “Chỉ có ba người các ngươi đến đây thôi ?”
Thế ̣i Ma Chủ lại nhượng bộ?