Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 269
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:08:26
Lượt xem: 0
Cố Vọng thử tưởng tượng, nếu như có người dám đối xử với hắn như vậy, vậy thì kẻ này đừng nói ch.ế.t trăm nghìn lần, hắn chắc chắn sẽ khiến cho kẻ đó trả giá cực đắt.
Hắn vốn không phải người tốt lành gì, thích làm theo ý mình, đây vẫn là lần đầu tiên có người dám to gan ở trước mặt hắn bảo hắn đổi vị trí để suy nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/269.html.]
Cũng không biết do nàng không nghĩ tới hay là nàng thật sự không quan tâm, thế nên lá gan mới lớn như vậy.
Nga
Không nhận được câu trả lời của Cố Vọng, Khanh Linh cũng không thèm để tâm.
Bởi vì ánh mắt này của hắn, tất cả mọi người đều phóng mắt nhìn sang chỗ này. Ninh Chiêu thoáng nhìn thấy một người xa lạ, khẽ quát lên: “Đó là ai!” Khố Di ngược lại thấy rõ, đồng tử nháy mắt phóng to: “Quỷ chủ! Tại sao lại là Quỷ chủ!” Không phải Quỷ chủ đã bị Thanh Tả đại nhân dẫn đi rồi sao? “Quỷ chủ nào?” Ninh Chiêu lại càng tức giận: “Người của Cấm Nhai Quỷ Giới mà cũng dám chạy tới cấm địa Ma Giới của ta sao?” Bà ta nói xong, lập tức xông về phía Khanh Linh. Mấy chục viên Phật châu nháy mắt từ không trung bay tới, ra sức ép bà ta lui lại vài bước, tách Khanh Linh ra. Cố Vọng hờ hững nói: “Người của ta, bà thử động vào thử xem.” Hắn nói xong thì từ từ đi đến trước mặt Khanh Linh, quay người, chìa tay ra với nàng: “Đến đây.” Khanh Linh bò lên tay hắn, thử một chút, lại phát hiện nơi này không giống như Cố Vọng đã nói, không có quỷ hồn chịu cho nàng sử dụng, bên trong cái ao này dường như có ẩn giấu rất nhiều thứ gì đó. Đúng vậy, nếu như có người bị vây ở chỗ này, bị Xích Trói Hồn trói trặt, vì sao lại không có hồn phách được chứ? Ánh mắt nàng sáng rực lên. Cố Vọng khẽ quét mắt nhìn một đám người ở bên kia, hắn cơ bản là không đặt bọn họ vào trong mắt, chỉ nhìn sang Khanh Linh: “Ngươi muốn ta làm gì?” “Không phải ta muốn ngươi làm gì.” Khanh Linh lắc đầu, lay lay dưới ngón tay hắn: “Ngươi thật sự muốn như vậy sao?” Cố vọng rũ mắt: “Vậy ngươi nói đi, ta phải như thế nào đây?” Khanh Linh: “Nếu ngươi thật sự muốn hủy diệt thế đạo này, vì sao còn phải chiến đấu tới cùng như vậy? Còn chia thiện niệm của bản thân ra cất giữ nữa.” Nàng nhẹ giọng nói: “Tỉnh lại đi, không phải ngươi đã chừa đường lui cho mình rồi sao?” Cố Vọng run lên. Ninh Chiêu cho rằng đây là địa bàn của bà ta nên không dẫn theo bao nhiêu người tới, lúc này trông thấy Thanh Tả dường như không đúng lắm, lập tức cầm truyền âm bài đặc thù của Ma Tộc lên: “Ma chủ, mau đến chân núi Tam Giới Sơn,…” Bà ta còn chưa nói dứt lời, Phật châu của Cố Vọng đã đánh tới. Khanh Linh nhíu mày, nếu như Ma chủ tới đây thì chuyện này cũng không dễ xử lý. Người bên bọn nàng vẫn tương đối ít, đối mặt Ma chủ chắc chắn là không chịu nổi, huống chi bây giờ Cố Vọng còn không ổn định. Nàng lập tức nói: “Cố Vọng, chúng ta đi đi.”