Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 266
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:06:22
Lượt xem: 4
Bà ta ngẩng đầu, nhìn nốt chu sa ở mi tâm Cố Vọng: “Có phải là thứ này không? Là đồ của lão hòa thượng đó?” Vẻ mặt Cố Vọng bình thản, hỏi lại: “Có muốn chơi thử thứ này không?” Thiếu chủ theo dõi vẻ mặt của hắn, đột nhiên cảm giác từ lòng bàn chân dâng lên một luồng khí lạnh. Trước nay Cố Vọng không bằng lòng để Ma Giới đưa đi, thế nên mới cần có nhiều người đến cưỡng ép đưa hắn đi. Thế nhưng lần này lại không giống, người của Ma Giới vừa tới Nam Sở Môn đã có người ở bên trong hướng dẫn, nên rất nhanh đã tìm được hắn, không giống với lúc trước lần nào phải đánh tàn nhẫn. Lần này hình như Cố Vọng bị thương, giống như vừa mới khôi phục, tinh thần vẫn còn hoảng hốt, cơ bản không hề có lực chống trả nên mới bị dẫn tới đây. Nhưng lúc này nhìn lại, hình như có chỗ nào đó không đúng. Cho dù lúc hắn không có ý thức bị đưa tới đây thì lúc này cũng không nên bình tĩnh như thế. Bà ta không nhịn được, lại liếc mắt nhìn vào ánh mắt Cố Vọng. Quả thật không chọn lầm người, chỉ mới đến hiện tại mà dáng vẻ coi thường chúng sinh này của Cố Vọng đã có khí thế của Ma chủ, ngược lại đứa con kia vẫn chưa đủ tuyệt tình. Đây mới là nguyên nhân vì sao lần này cần phải loại bỏ những thứ không cần thiết trong hồn phách của hai người này, người làm chuyện lớn thì không nên nghĩ tới những chuyện khác. Cố Vọng thấy bà ta hơi lùi bước, châm chọc hỏi: “Sao hả? Hủy cấm chế này đi, không phải các ngươi muốn thấy kết quả tốt nhất sao?” “Ninh Chiêu, bà sợ rồi à?” Thiếu chủ tên là Ninh Chiêu sao? Gọi thẳng tên chữ của mẫu thân mình như vậy, sợ là chỉ có một mình Cố Vọng thôi. Ninh Chiêu cuối cùng cũng bị hắn chọc giận: “Ta là mẫu thân của ngươi !” Cố Vọng mỉm cười: “Ta sinh ra không tên không họ, cũng không biết là một sợi hồn phách từ chỗ nào đó trong trời đất chui lên, mẫu thân ở đâu ra.” “Nếu không phải cảm thấy hắn sắp chết, liệu bà còn khả năng nhớ tới chuyện bà là mẫu thân của ta không?” Ninh Chiêu khiếp sợ hỏi: “Ngươi làm sao biết được?” “Vì sao ta lại không biết.” Cố Vọng cười khẽ: “Bà bắt ta tới đây, lại còn không cho ta biết chân tướng, có phải là hơi thiếu công bằng rồi không?” Cố Vọng chậm rãi giương mắt: “Long khí trên người hắn bị huyết mạch xâm chiếm càng lúc càng phai nhạt, lúc này mới cần tới thứ trên người ta, có đúng vậy không?” Ninh Chiêu cắn răng, sắc mặt xanh mét. Quả đúng như vậy, không chỉ bởi vì cần sửa hồn phách của bọn họ, mà còn vì lúc sinh ra thân thể của Lâm Ngân Chi đã không tốt, trong năm này sẽ có kiếp nạn. “Thế nào hả, có muốn thử một lần không, xóa bỏ thứ này của ta?” Lúc Cố Vọng mê hoặc người khác, giọng điệu mềm mại tựa như yêu tinh: “Nói không chừng bà sẽ thành công đấy?” Ninh Chiêu cũng không phải kẻ ngốc, bà ta đương nhiên sẽ không xóa bỏ cấm chế ở mi tâm Cố Vọng, bây giờ ma tính của Cố Vọng vẫn chưa ổn định, vừa nhìn đúng là một thứ không tim.