Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 262
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:00:19
Lượt xem: 2
Cố Vọng tháo cái Chuông Ngưng Hồn mà trước đó Khanh Linh đã đeo trên cổ hắn xuống: “Sau khi bọn họ ch.ế.t sẽ lập tức tan thành tro bụi, linh hồn đều dâng hiến cho Ma chủ, cho nên ngươi đừng hành động thiếu suy nghĩ.” “Tiểu Quỷ Chủ, đây là lần thứ ba ta nói điều này, quá tam ba bận, ngươi phải nhớ cho kỹ, sau này ta chắc chắn sẽ không nói lại.” Cố Vọng bước từng bước một về phía trước, đeo cái chuông lên cổ Khanh Linh: “Bản thân cẩn thận chút.” Lời này vừa dứt, Khanh Linh lập tức cảm giác thân thể mình thu nhỏ lại. Khanh Linh: “?” Nàng bị Cố Vọng nâng ở trong lòng bàn tay, hắn véo nhẹ mặt nàng, giải thích: “Nơi này không có chỗ nào có thể ẩn thân được.” “Hay là ngươi thích trốn vào ao nước đen hơn?” Khanh Linh lập tức ngồi vững, dùng giọng trẻ con ngây thơ hỏi: “Có phải sau chuyện này ngươi có thể trở về trạng thái ban đầu không?” Cố Vọng thoáng khựng lại, ừm một tiếng. Khanh Linh không hỏi thêm nữa. Lâm Ngân Chi sẽ thế nào nàng không cần quan tâm, chưa kể đến chuyện nếu y là thật thì sẽ có hào quang nhân vật chính, ai cũng không làm gì được y. Nhưng nếu như y là giả, vậy lại càng không liên quan gì đến nàng. Nhưng nếu thật sự là như vậy, bên phía tổng cục chắc đã sớm phát giác ra rồi. Sau đó, nàng thấy Thanh Tả vốn đang nằm hôn mê trên mặt đất đột nhiên mở to mắt. Khanh Linh cũng mở to hai mắt ra nhìn: “!” Này là thật hay là giả vậy? Cố Vọng phát hiện động tĩnh của nàng, cười cười. Cùng lúc đó, Thanh Tả cũng nhẹ nhàng phất ống tay áo nhìn sang, ánh mắt rơi vào trên người Khanh Linh, cong môi nói: “Lại đây.” Tình huống này là sao? Sao hai người này lại tồn tại cùng một lúc được chứ? Nàng khiếp sợ hỏi: “Chẳng lẽ không phải một linh hồn ngủ say thì một cái khác mới có thể thức tỉnh ư?” “Đương nhiên không phải.” Cố Vọng đưa nàng qua. Thanh Tả cũng đón nàng vào trong lòng bàn tay, đụng nhẹ vào cái chuông đeo trên cổ nàng: “Ngươi không tiện vào ao nước đen, cứ tạm thời đợi ở chỗ này đi.” Nếu đã như vậy, chẳng lẽ Thanh Tả ở trong kịch bản sau này cũng vì là một linh hồn của Cố Vọng, cho nên mới luôn ở bên cạnh hắn sao? Khanh Linh tò mò hỏi: “Vậy Thanh Tả ban đầu ở đâu?” Nàng vừa hỏi xong, động tác của Thanh Tả hơi khựng lại, hắn ta thu cái tay gảy chuông về, ý cười cũng phai nhạt đi một ít: “Lúc không cần hắn thì hắn đương nhiên sẽ biến mất.” Cố Vọng cũng ngẩng đầu lên nhìn sang đây, ánh mắt hơi lạnh lùng: “Yên lặng chờ đợi đi.”