Vô Khuynh trưởng lão cũng xoay , động tác gõ mõ vẫn dừng , giọng ôn hậu: “Trên máu.”
Cố Vọng rũ mắt: “Vâng.”
Nga
Vô Khuynh trưởng lão: “Chờ một lát.”
“Được.”
Phật Tu ngang qua Điện Bảo Hoa thấy Cố Vọng vẫn giữ tư thế hành lễ nhúc nhích thì đều hiểu rõ, đây là phạt.
Qua một canh giờ, âm thanh niệm kinh rốt cuộc cũng ngừng .
Vô Khuynh trưởng lão cũng buông mõ lên, ông chậm rãi đầu, Cố Vọng ở cửa: “Muốn trong ?”
Cố Vọng đáp.
Suy nghĩ một lát, Vô Khuynh trưởng lão thở dài: “Đứng lên .”
“Thanh Mộc Thảo ở nơi nào ?”
Cố Vọng dậy, lấy cây linh thảo dùng hai tay đưa qua.
Vô Khuynh trưởng lão qua lấy linh thảo, khi ánh mắt đảo qua Cố Vọng, bỗng nhiên dừng : “Vết thương ngươi xử lý qua.”
Cố Vọng ánh mắt loé lên: “Vâng.”
Trên mặt Vô Khuynh trưởng lão cuối cùng cũng chút tươi : “Đi lau , một nén hương đến Tẩy Linh Trì.”
Cố Vọng đáp , đang định lui xuống.
Vô Khuynh trưởng lão gọi : “Vọng nhi, nếu ngươi làm như , bao nhiêu Thanh Mộc Thảo cũng vô dụng.”
“Huyết mạch thể áp chế, nhưng tâm ma thì , chớ để tâm ma điều khiển bản .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/26.html.]
Cố Vọng đầu , khẽ một tiếng: “Không tâm ma.”
“Sư phụ yên tâm, tâm ma thể thao túng .”
“Nếu thực sự một ngày như .” Cố Vọng đặt một viên Phật châu trong tay Vô Khuynh trưởng lão, giọng điệu nhẹ nhàng, “Sư phụ chỉ cần huỷ diệt là , Cố Vọng sẽ chút oán hận.”
“Đồ nhi cáo lui.”
Nhìn bóng dáng Cố Vọng, ưu tư giữa lông mày Vô Khuynh trưởng lão càng thêm nặng.
Nhiều năm như , bao giờ bước Điện Bảo Hoa một bước, từng gia nhập Phật môn, cùng Ma tộc c.h.ế.t thôi.
Nếu bước Phật môn, sẽ buông bỏ những chuyện cũ, tâm chỉ hướng Phật.
Nếu nhập ma, sẽ là một trở về, tùy ý để huyết mạch thao túng, làm hại nhân gian.
Điều nghĩa là, một cái tồn tại.
Một cái sẽ diệt.
từng lựa chọn, qua nhiều năm như vẫn bước cân bằng sự nguy hiểm .
Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng so với khác cứng cỏi hơn nhiều.
Đây cũng là lo lắng của Vô Khuynh trưởng lão, khi “Huỷ diệt là ” cũng bậy.
Nói cách khác, nếu thực sự một ngày như , sẽ thật sự lựa chọn hủy diệt chính .
Điều duy nhất làm Vô Khuynh trưởng lão cảm thấy vui mừng, chính là trở về, vết thương xử lý qua.
Phải rằng đây bất luận vết thương nghiêm trọng thế nào, cũng đều thờ ơ, chỉ tự nhốt bản cho đến rời núi tiếp theo.
Biết cách chăm sóc bản là chuyện .