Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 25
Cập nhật lúc: 2024-10-09 08:34:51
Lượt xem: 7
Khanh Linh lắc đầu, nói ra thì vô lương tâm, nhưng cô kỳ thật không có nhiều cảm giác đối với tên Quỷ Tu đã c.h.ế.t này.
“Vậy thu về đi.” Nhìn thấy động tác này, Cố Vọng cười một cái, “Dẫu sao người cũng đã bị giết, lấy lại thứ này làm cái gì.”
Xem ra đối với hắn, g.i.ế.c người là xem như đã thanh toán, linh thạch này cũng không cần phải lấy lại.
Khanh Linh cũng không lấy lại, dù thế nào nó cũng không phải tiền của nàng.
Cố Vọng liếc nhìn nàng, thấy cô không động đậy bèn đưa tay lấy linh thạch. Lòng bàn tay hắn vừa khép lại, Khanh Linh còn chưa kịp phản ứng gì, những linh thạch trong tay hắn nháy mắt liền hóa thành bột phấn.
Hắn buông tay ra, bột phấn rải trên mặt đất, cười nói: “Đồ vật không ai muốn, cũng không cần phải giữ lại.”
Khanh Linh nhìn bột phấn trên mặt đất, có chút khó nói.
Đồ tàn nhẫn.
Lúc này, Linh Sí mua linh dược trở về.
Khanh Linh bình tĩnh thu dọn đồ đạc: “Trước hết xem vết thương của ngươi đã.”
Ánh mắt Cố Vọng dừng ở những món linh dược kia.
Mục đích tới nơi này cũng không phải trị thương, nhưng hình như vẫn chưa đạt được mục đích, giống như không một câu nói nào của hắn lừa được nàng vào tròng.
Nghĩ đến kết quả này, động tác chuyển động Phật châu của Cố Vọng cũng chậm lại không ít.
Thấy hắn bất động, Khanh Linh chậm rãi bày thuốc ra trước mặt, ngẩng đầu chớp chớp mắt, thành thật nói: “Tới cũng tới rồi.”
Nàng nói xong cũng không vội, yên lặng chờ đợi. Tính tình Cố Vọng này rất thất thường, nếu muốn chạy thì lúc này đã đi rồi.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, Cố Vọng liền duỗi tay ra.
“Vậy lại làm phiền Khanh cô nương một lần nữa rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/25.html.]
Lâm Ngân Chi dùng kiếm, cho nên trên người Cố Vọng có không ít vết thương hở, Khanh Linh không thể xử lý tốt cho hắn tất cả, chỉ xử lý mấy vết thương lớn.
Sau khi làm xong, nàng thu dọn linh dược rồi đẩy hết cho Cố Vọng: “Còn lại, ngươi mang về tự xử lý đi.”
Cố Vọng rũ mắt, thong thả ung dung chỉnh sửa lại quần áo của mình, làm theo lời Khanh Linh nói.
Vẫn giống như hôm qua, xong xuôi mọi việc liền hạ lệnh đuổi khách, giống như lần chạm trán này thật sự chỉ muốn xử lý vết thương cho hắn.
Khuôn mặt người trước mặt này vẫn trong sáng như cũ, Cố Vọng không thể nhìn thấu nàng muốn làm gì, điều này làm cho hắn có chút khó chịu.
Không nhìn thấy thì tốt hơn.
Nếu bản thân không khống chế được, tiêu diệt là lựa chọn tốt nhất.
Những lọ linh dược được đặt ngay ngắn lên bàn, Cố Vọng cũng không thèm nhìn liền xoay người rời đi đến vách núi cấm.
Nga
Lần này, một câu cảm ơn cũng không nói.
Khanh Linh:…… kỳ kỳ quái quái.
Vvẫn không biết bản thân đã quanh quẩn bên ngoài quỷ môn quan bao lâu. Khanh Linh vẫn tốt bụng như cũ, kêu ma trơi tiễn Cố Vọng một đoạn đường.
–
Vô Trần Sơn.
Tiểu Phật Tu đang quét rác trước sơn môn, nhìn thấy Cố Vọng thì yên lặng dừng lại động tác, sau đó lui lại một bước: “Cố sư huynh đã trở về.”
Cố Vọng đảo mắt nhìn cái chân Tiểu Phật Tu vừa lùi ra sau, cũng không nhiều lời mà chỉ ừm một tiếng.
Hắn đi thẳng đến Điện Bảo Hoa.
Trong điện có người đang niệm Phật tụng kinh, đó chính là đại trưởng lão của Vô Trần sơn, Vô Khuynh trưởng lão. Vô Khuynh trưởng lão là người chân chính trong Phật môn, tính cách kiên định tự tại, nguyện một lòng độ thế nhân và tất cả quỷ quái.
Cố Vọng vẫn không đặt chân vào trong điện, chỉ dừng lại ở cửa, cúi đầu: “Sư phụ.”