Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 212
Cập nhật lúc: 2024-10-10 08:53:13
Lượt xem: 2
Hắn hỏi: “Sao nó lại ở trong này?”
Khanh Linh thấy Cố Vọng quay đầu lại nhìn mình: “Cái này là của Khanh Linh cô nương.”
Ừ, đúng là của nàng, chỉ là đã bị đòi lại rồi.
Khanh Linh gật nhẹ đầu: “Đúng vậy.”
Cố Vọng xoay chuyển Phật châu trong tay, nói: “Trong Phật châu này có Phật ấn có thể sử dụng tạm thời.”
Ý là: Phật ấn vừa nãy là ở trong viên Phật châu này.
Khanh Linh đã rõ vì sao hắn muốn đòi về thứ này, là muốn hoàn toàn lấp liếm sự việc trước đó.
Vừa nói như vậy, Tống Đoan nháy mắt cảm thấy hợp lý: “Thì ra là vậy, huynh đúng là thận trọng tỉ mỉ.”
“Dù sao đây cũng là lấy xà đan cho Cố Vọng.” Cố Vọng thu hồi Phật châu, liếc mắt nhìn Khanh Linh một cái: “Khanh cô nương lúc nào cũng rất để tâm đến hắn.”
Khanh Linh bị hắn ý tứ sâu xa liếc mắt một cái, chẳng hiểu ra sao nhưng lại không phản bác được: “…À, đúng vậy.”
Vì sao đột nhiên lại muốn nhấn mạnh cái này? Tống Đoan cười gượng hai tiếng: “Ha ha ha, đúng đó, ta cũng cảm thấy như vậy.”
Cổ Vũ Yên ở bên cạnh bị lạnh nhạt, nàng ta thấy bản thân đã hoàn toàn bị sư huynh lãng quên mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, yên lặng lùi về phía sau một bước, không nói gì thêm.
Có điều nàng ta vừa lui ra, sư huynh đã lập tức nhìn qua, thần kinh Cổ Vũ Yên lại căng thẳng.
Nga
Cố Vọng chỉ nhẹ nhàng quét mắt nhìn nàng ta một chút: “Nghĩ cho kỹ xem nên nói những gì?”
Tống Đoan vẫn luôn ở ngoài tình huống, thắc mắc hỏi: “Nói cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/212.html.]
Cổ Vũ Yên căng thẳng, rồi chợt nhớ đến trước đó lúc nàng ta bị Huyễn Linh Xà cắn đã bị người ở sau lưng mình đẩy một cái.
Nàng ta sững sờ, hỏi: “Vừa rồi hình như ta bị người ta đẩy một cái.”
Nghe vậy, Khanh Linh không khỏi nhìn về phía Cố Vọng, hắn sẽ thừa nhận sao?
Cố Vọng nhếch mắt, chân mày hơi nhíu lại: “Cái gì?”
Hoàn toàn là dáng vẻ không biết tình hình, giả bộ còn giống hơn bất kỳ ai.
Tống Đoan cũng hỏi: “Ngươi bị ai đẩy?”
Cổ Vũ Yên bị hắn hỏi như vậy, ngay cả bản thân nàng ta cũng không cách nào xác định được mình có phải bị người ta đẩy hay không.
Cổ Vũ Yên hỏi: “Các ngươi không nhìn thấy sao?”
Tống Đoan lắc đầu: “Không thấy.”
Mặc dù hắn ở phía dưới nhưng vẫn luôn chú ý tình huống phía trên, chẳng lẽ không phải Cổ Vũ Yên tự mình xông lên sao? Lâm huynh ở sau lưng nàng ta cơ bản không hề ra tay.
Cố Vọng im lặng một lát, ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi đang kiếm cớ?”
Cổ Vũ Yên vô thức phủ nhận: “Muội không có!”
Thế nhưng khi chống lại ánh mắt của sư huynh, lưng nàng ta lại cứng đờ: “Sư huynh biết rồi đúng không?”
Cố Vọng không trả lời, nhưng ánh mắt lại giống như thực chất đang đặt trên người nàng ta.
Đáy lòng Cổ Vũ Yên không hiểu sao run lên, hít vào một hơi thật sâu: “Muội không muốn để cho Cố Vọng lấy được xà đan.”