Thứ nàng ăn là bánh kem, cho ăn thì cũng thôi , tại còn cho nàng ăn matcha? Rõ ràng là suýt chút nữa nàng cắn .
Cổ Vũ Yên vẫn ở bên cạnh, trong cuộc đối thoại đó nàng nhận câu trả lời, lúc chỉ thể kiên trì đến cùng gọi: “Sư .”
“Tránh .” Cố Vọng nhướng mắt chằm chằm nàng một lúc lạnh lùng : “Hiện tại thời gian để ngươi giải thích.”
Hắn bước đến cửa động, cổ tay động đậy, linh kiếm lập tức hiện trong lòng bàn tay.
Hắn cầm kiếm c.h.é.m xuống một nhát, bộ cửa động trong nháy mắt sụp đổ.
Trong phút chốc, Mỹ Xà Hương bên trong động rắn nháy mắt khuếch tán , nồng nặc gay mũi.
Ngay cả thứ cũng tính là xong, Cố Vọng ở cửa động phất mạnh tay áo, như phá hủy cái động rắn , từng kiếm từng kiếm cắt thạch bích hở một cái khe nứt.
Nga
Kiếm khí bén nhọn di chuyển trong động, tiếng ông ông vang vọng.
“Ngươi tức giận cái gì.” Cố Vọng thanh kiếm trong tay, lẩm bẩm : “Tức giận bởi nàng vì mà thương ?”
Thanh kiếm vang lên một tiếng, khẽ run nhè nhẹ.
Cố Vọng giơ thanh kiếm lên, nắm lấy kiếm, lưng về phía , khóe môi cong lên giễu cợt: “Vậy thì , đây là do nàng tự nguyện.”
“Tức giận ? Không thế nào ?” Ánh mắt Cố Vọng lóe lên một tia sáng đỏ: “Lâm Ngân Chi, ngươi nên như , nên trơ mắt mà điều khiển thể của ngươi, chẳng ngươi cảm thấy là ác quỷ ? Nếu như ngươi cũng thành ác quỷ thì sẽ thế nào nhỉ?”
“Nói đến đây, còn cảm tạ Tiểu Qủy chủ.” Cố Vọng khẽ , biểu cảm mặt khác thường: “Nếu nàng, thể dễ dàng thể ngươi như .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/207.html.]
Cố Vọng liếc mắt cửa động, miệng vẫn đang : “Ngươi xem ngươi kìa, khuyên nhiều như , nhưng nàng vẫn luôn việc nghĩa chùn bước mà theo đó ?”
Thân kiếm bỗng nhiên xẹt qua một tia sắc bén, Cố Vọng dùng đầu ngón tay đè , nhướng mày: “Ta sẽ hại nàng ư?”
Hắn nhướng mắt, trong mắt ý vị rõ: “ , nàng sẽ liên lụy.”
“Vậy thì .” Giọng điệu Cố Vọng chút tùy tiện: “Cho dù là xuống Địa Ngục, chỉ cần , cũng sẽ kéo nàng xuống Địa Ngục cùng .”
“Mọi chuyện càng ngày càng thú vị, chẳng lẽ ngươi cảm thấy tò mò ?” Cố Vọng giơ kiếm lên c.h.é.m một đường trung, gằn từng tiếng hét lên: “Lâm Ngân Chi?”
Kiếm ý phân tán khắp hang động, đó từng chút một tụ tập tới cửa động, một tia sáng trắng lóe lên.
Một cái bóng trong suốt như nước dần dần ngưng tụ thành hình mặt đất.
Tống Đoan ở phía hét lên: “Lâm , xảy chuyện gì ?”
Cố Vọng : “Đừng lên đây.”
Nói xong, dùng đầu ngón tay vẽ một tấm bùa chú khắc lên kiếm, ánh sáng kiếm bất chợt lóe lên, Trấn Linh Phù bố trí sẵn ở xung quanh cũng đồng thời từ xung quanh bốc lên, bộ đều ép lên thể Huyễn Linh Xà.
Huyễn Linh Xà hiện rõ nguyên hình, chẳng qua chỉ là một con rắn lục thô to dài cỡ một cổ tay mà thôi.
cơ thể nó linh hoạt, bơi qua bơi ở trong động, Trấn Linh Phù đè ép, nó thể giống như đó bất cứ lúc nào cũng thể ẩn , vì mà kiếm linh gắt gao truy đuổi.
Cả cái động đánh chia năm xẻ bảy, đất đá ào ào rơi xuống.
Tống Đoan vội vàng kết một cái kết giới, gấp gáp dặn dò: “Này ! Các ngươi cẩn thận một chút! Chúng vẫn còn ở bên đấy!”