Cổ Vũ Yên đợi một hồi vẫn đợi , do dự : “Muội là con trai của Tiêu Nguyệt, cho nên hôm qua xong, thu nhận .”
Cố Vọng đầu : “Đã thu nhận ?”
Lúc bình tĩnh khác, ánh mắt cảm giác áp bách.
Khanh Linh nháy mắt chút hốt hoảng.
Cố Vọng như , thật sự giống hệt như Lâm Ngân Chi.
Cổ Vũ Yên bối rối, nhưng vẫn kiên trì : “Muội… nhập môn lâu như , sư tôn từng thu nhận tử truyền nào khác, tuy rằng thể chủ cho sư tôn nhưng tự thu nhận một tên đồ cũng thể.”
Nàng sợ sư trách tội, lập tức bổ sung: “Muội hề nhận truyền! Chỉ là một đồ bình thường mà thôi.”
Ngoài dự tính là sư cũng trách cứ nàng .
“Khẩn trương gì chứ.” Cố Vọng dời mắt, tiếp tục nàng nữa: “Nhận cũng nhận , đây là chuyện của cá nhân .”
Cổ Vũ Yên ngẩn : “Sư trách ?”
Cố Vọng: “Ta trách khi nào?”
Cổ Vũ Yên ngẫm một chút: , sư bao giờ trách nàng , vì nàng mà vui vì nàng mà giận, tất cả đều từng .
Nàng rũ mắt: “Muội .”
Lúc , Tiểu Kim Uyên đột nhiên hô lên một tiếng: “Tìm !”
Khanh Linh lập tức thu hồi suy nghĩ, đầu : “Ở ?”
“Đã hang ổ của Huyễn Linh Xà, nhưng loài rắn ban ngày ở trong hang, hành tung bí hiểm, cực kỳ xảo trá, ngay cả bọn nó cũng .”
Khanh Linh: “Vậy chúng cần chờ tới tối đến ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/188.html.]
“Cũng .” Tống Đoan đáp: “Chỉ là ban đêm Đinh U Trạch sẽ càng nguy hiểm hơn.”
Ban ngày hành tung rõ ràng, ban đêm mới trở về hang ổ.
Ban ngày ngược cũng thể tìm, điều tìm chắc vẫn chờ màn đêm buông xuống.
Khanh Linh thắc mắc: “Chúng tìm thử ?”
Cố Vọng từ đằng tới: “Đi tới hang ổ .”
Tống Đoan nghi ngờ: “ lúc Huyễn Linh Xà ở đó.”
Cố Vọng: “Chính là nó ở đó.”
Tất cả đều khó hiểu: “Hả?”
Cố Vọng hiếm khi nhiều thêm một câu: “Chẳng lẽ ngươi bọn nó chờ ngươi ?”
Khanh Linh dường như hiểu ý của Cố Vọng.
“Nếu như thật sự buổi tối mới gặp nó, lúc đó tới hang ổ tránh khỏi chính diện đối đầu.” Nàng thử : “Còn bằng , đến lúc đó còn thể bắt rùa trong hũ, ?”
Như chỉ tránh xảy bất trắc, còn thể đảm bảo kết quả nhất.
Ánh sáng trong mắt Cố Vọng đổi, ừ một tiếng.
“Có đạo lý!” Tống Đoan lập tức tỉnh táo hẳn : “Vậy chúng thôi, Lâm , thật thông minh.”
Nga
Cân nhắc đến lộ trình xa, một cô nương gia như Khanh Linh tiện ôm Tiểu Kim Uyên, Tống Đoan chủ động kéo đứa nhỏ qua bế lên, dẫn đường ở phía .
Cổ Vũ Yên cách một bước chân lưng bọn họ, dáng vẻ yên tâm, cũng đang suy nghĩ cái gì.
Khanh Linh vốn đang ở phía , nhưng dáng vẻ nhanh chậm của Cố Vọng, nghĩ đến tới vốn là bảo vệ nên cũng chậm một chút.