Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 183
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:48:06
Lượt xem: 5
Hôm sau, sáng sớm Cố Vọng đã đi tới chỗ của Tống môn chủ, Khanh Linh là công cụ người duy nhất làm nhân chứng cho hắn, đương nhiên cũng bị túm đi.
Tống môn chủ nghe xong, cau mày nhìn bọn họ: “Ngươi nói là… Cố Vọng tạm thời chưa thể tỉnh lại?”
Khanh Linh gật nhẹ đầu, nhưng lại không biết nói ra sao, vì nàng không giỏi nói dối.
Nga
May mà Cố Vọng đã tiếp lời nàng, hắn mặc một bộ y phục trắng kế thừa độc nhất, đứng ở trên đại điện rộng rãi khoáng đạt, lại nhiều hơn một phần quý khí.
“Như vậy cũng tốt.” Cố Vọng thản nhiên nói: “Nếu lúc này thân thể hắn còn chưa khôi phục mà lại quả quyết muốn đi Đinh U Trạch, không tránh khỏi sẽ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn gì đó.”
Hắn nói ngược lại càng có vẻ chính khí lẫm liệt: “Ta đi lấy xà đan về là được.”
Hắn nói một cách quang minh chính đại nhưng cũng rất có đạo lý, người không biết còn thật sự cho rằng hắn là một đệ đệ tốt biết lo nghĩ cho huynh trưởng.
Tống môn chủ gật đầu: “Vậy ta sẽ cho Đoan Nhi đi theo các ngươi, hắn quen thuộc Đinh U Trạch này hơn các ngươi.”
Cố Vọng kiên quyết từ chối: “Ta và Khanh cô nương đi là đủ rồi, không nên làm chậm trễ thời gian của Tống huynh.”
Tống môn chủ cảm thấy hơi lạ, Quỷ chủ này rõ ràng là cùng Cố Vọng tới đây, sao lúc này lại đi cùng Lâm Ngân Chi?
Đương nhiên đây không phải là trọng điểm, ông ấy nói: “Tính tình Đoan Nhi không đủ ổn trọng, đi theo ngươi cũng là muốn hắn học hỏi ngươi nhiều hơn một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/183.html.]
Khanh Linh ho nhẹ một tiếng.
Nếu như Tống Đoan đi theo Cố Vọng học hỏi, sợ là càng học càng lạc hướng.
Cố Vọng còn chưa lên tiếng, Tống Đoan và Cổ Vũ Yên đã cùng nhau từ bên ngoài bước nhanh tới: “Ta cũng đi!”
Tống Đoan đi đến bên cạnh Cố Vọng, cảm thấy người huynh đệ này thật sự không có suy nghĩ, hắn đong đưa cây quạt, nhìn qua có vẻ cực kỳ tức giận: “Ngươi muốn giúp hắn ta cũng muốn giúp hắn, chuyện trọng yếu như vậy sao có thể nói là chậm trễ!”
Sắc mặt Cổ Vũ Yên cũng rất khó coi, trong giọng nói nhiều hơn mấy phần ủy khuất khó tin: “Sao sư huynh không gọi muội đến?”
Nghe giọng điệu này, thực sự là đáng thương đến không chịu được.
Khanh Linh ngạc nhiên, Cố Vọng vậy mà không định dẫn Cổ Vũ Yên theo sao? Đây là CP của Lâm Ngân Chi, hắn lại to gan như vậy nói không dẫn theo là không dẫn, cũng không sợ bị lộ tẩy.
Không ngờ Cố Vọng chỉ nhẹ nhàng nói: “Chuyện ở Hoài Thành các ngươi cũng đã bị thương, cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Ta không sợ.” Sắc mặt Cổ Vũ Yên cuối cùng cũng đã khá hơn, ôn hòa nói: “Sư huynh vừa mới tỉnh lại, nếu muội không đi lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, trở về không có cách nào ăn nói với sư tôn.”
“Đúng đó!” Tống Đoan hùa theo nói: “Khanh Linh cũng chỉ vừa mới trở lại thân thể của mình, hai người các ngươi sao có thể đơn độc xuất phát được chứ?”
Hắn nói xong cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng thoáng cái lại không kịp phản ứng.