Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 176
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:36:16
Lượt xem: 2
Quả nhiên là Lâm Ngân Chi làm Khanh Linh bị thương!
Tống Đoan nhịn không được hiếu kỳ, lập tức hỏi: “Lâm huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Ngân Chi bình tĩnh đáp: “Ta bị Tỏa Hồn trận ảnh hưởng, hơi mất khống chế, ra tay với Cố Vọng.”
Y ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Chỉ là không ngờ, Khanh cô nương lại đột nhiên xuất hiện, thay hắn cản lại lần này, cho dù ta thu lại thế công cũng không tránh được làm cho nàng bị thương.”
Lý do thoái thác này không hề có sơ hở, Khanh Linh nghe thấy mà không khỏi thở dài, bộ không sợ nàng phản bác lại sao?
“Thì ra là thế.” Tống Đoan vỗ vỗ ngực: “Ta còn tưởng ngươi đánh nhau với Cố Vọng.”
Cổ Vũ Yên cũng tin tưởng: “Cho nên sư huynh mới bị phản phệ.”
Vẻ mặt Lâm Ngân Chi lạnh lùng: “Đúng vậy.”
Y nhấp một hớp trà: “Có điều ta cũng không ngờ Khanh Linh cô nương lại có tình ý sâu nặng với Cố Vọng như vậy, nguyện ý thay hắn đỡ một kiếm này.”
Khanh Linh chống lại ánh mắt của hai người khác: “…”
Trông thấy khóe môi Lâm Ngân Chi khuất dưới chung trà hơi cong lên, Khanh Linh lập tức tỉnh táo, cái kiểu vừa tự luyến vừa ý vị buồn nôn này, ngoài Cố Vọng ra thì còn ai nữa!
Nàng ung dung đáp: “Cũng không phải sâu nặng gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/176.html.]
Cố Vọng không lên tiếng, sau khi hắn đặt chén trà xuống, lập tức thu lại ý cười.
Cổ Vũ Yên phát hiện sau khi Khanh Linh ngồi xuống, bên trong câu chữ của sư huynh đều có liên quan tới Khanh Linh.
Cổ Vũ Yên nghĩ mãi mà không rõ, trước đây sư huynh chưa từng gặp Quỷ chủ này, vì cái gì lại đặc biệt chú ý đến Khanh Linh như vậy.
Nga
Nàng ta âm thầm chủ động chuyển hướng đề tài: “Sư huynh, ngày đó chúng ta tới đây đã thuận đường cứu được một thiếu niên, trong chốc lát không kịp xử lý nên cũng dẫn theo hắn tới đây.Sư huynh có muốn gặp hắn không?”
Khanh Linh biết, thiếu niên mà nàng ta nhắc đến chính là con trai của Tiêu Nguyệt.
Cố Vọng hỏi: “Đã cứu được rồi sao?”
“Đương nhiên rồi!” Tống Đoan rất yên tâm với y thuật của người trong môn đệ mình, nói: “Phàm nhân không thể sánh bằng tu sĩ, đã sớm cứu chữa xong.”
“Vậy thì không cần quấy rầy hắn nghỉ ngơi.” Cố Vọng đứng lên: “Lần này tới Nam Sở, lẽ ra nên đi hành lễ với Tống môn chủ trước.”
Hắn nói lời này không có bất kỳ khuyết điểm gì, không ai phản đối.
Tống Đoan cũng đi theo: “Ta dẫn ngươi qua đó.”
Cố Vọng: “Đa tạ.”
Khanh Linh suy nghĩ một chút: “Ta cũng đi.”
Nếu như người này là Cố Vọng, thế thì nàng cũng nên đi theo hắn, nhìn xem đến cùng hắn muốn làm gì.