Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 175
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:35:40
Lượt xem: 3
Cổ Vũ Yên vui vẻ vì mới được sư huynh khích lệ, lúc này nàng ta hơi ngơ ngác, không nhịn được mỉm cười: “Sư huynh tỉnh lại là tốt rồi.”
Thấy người trên giường muốn bước xuống, nàng ta lui về sau một bước, sau đó nhìn y đứng dậy từ từ đi tới trước cái bàn gỗ bên cạnh, ngồi xuống rót chung trà, vừa thưởng thức trà, đầu ngón tay vừa có tiết tấu gõ nhẹ lên trên bàn.
Lâm Ngân Chi ở Vân Cửu Phong cũng rất thích uống trà, lại rất ít nói chuyện, cho nên Cổ Vũ Yên không phát hiện ra có gì kỳ lạ.
Nàng ta cũng đi qua ngồi xuống, hỏi: “Cái đó… sư huynh, chúng ta định nghỉ ngơi một thời gian rồi mới đi hay sao?”
Giọng nói đáp lại rất lãnh đạm: “Không vội.”
Nga
Có tiếng bước chân từ cửa truyền tới, Cổ Vũ Yên vô thức giương mắt nhìn sang, người đầu tiên tiến đến là Tống Đoan, ngay tiếp theo là Khanh Linh đang bế Thần Mộc Kim Uyên.
Cổ Vũ Yên trông thấy Khanh Linh, nét mặt hơi thay đổi, nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường.
Tống Đoan đánh giá Lâm huynh đang ngồi uống trà, dùng mắt thường có thể thấy được y đang cao hứng: “Lâm Huynh thật sự đã tỉnh lại! Cố Vọng đúng là một người tốt!”
Khanh Linh nghe nói như thế, không khỏi quan sát biểu cảm trên mặt Lâm Ngân Chi.
Biểu cảm trên mặt y không thay đổi, thanh thản nhấp một hớp trà, thuận theo nói: “Đúng, nên đa tạ hắn thật tốt.”
“Để ngày khác đi.” Tống Đoan thở dài, không hề khách khí ngồi xuống, cũng rót cho mình một chung trà uống: “Bây giờ hắn đang nghỉ ngơi, chúng ta không tiện quấy rầy.”
“Vậy sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/175.html.]
‘Lâm Ngân Chi’ có vẻ như hơi bất ngờ: “Thế thì ngày khác vậy.”
Ngược lại y nhìn về phía Khanh Linh từ đầu đến cuối chưa hề lên tiếng, ngước mắt lên hỏi: “Vì sao Khanh cô nương vẫn còn đứng?”
Khanh cô nương…
Vừa mới bắt đầu Khanh Linh đã nghi ngờ đến cùng người này là Cố Vọng hay là Lâm Ngân Chi, nếu nói là Cố vọng thì lại không có chỗ nào giống, nhất cử nhất động thật sự giống hệt Lâm Ngân Chi, không có một chút kẽ hở.
Khanh Linh chậm rãi đi tới, ngồi lên một cái ghế trống cuối cùng, ngay bên cạnh ‘Lâm Ngân Chi’.
Sau đó trước mặt xuất hiện một đôi tay thon dài hiếm thấy đẩy một chung trà tới: “Khanh cô nương, mời.”
Khanh Linh hơi chần chờ, ngẩng đầu nhìn về phía y.
Khuôn mặt y lạnh lùng tuấn lãng, cảm giác ánh mắt cũng không hề né tránh: “Khanh cô nương nhìn ta làm gì?”
Nhìn coi ngươi đến cùng là yêu ma quỷ quái phương nào.
Khanh Linh im lặng cầm cái chung, nhấp một hớp trà: “Không có gì.”
“Lúc ở Hoài Thành, ta đã vô tình đả thương Khanh cô nương.” Lâm Ngân Chi lại rót đầy trà cho nàng, nói: “Ở đây bồi tội với cô nương.”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều nhìn lại.