Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 171
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:13:38
Lượt xem: 6
Khanh Linh vội vàng lên tiếng: “Hắn nói bậy đấy.”
Lúc này Cố Vọng mới ra vẻ vô tội nói: “Đùa thôi.”
Hắn hỏi lại: “Không buồn cười sao?”
Đúng là thù rất dai.
Mọi người: “…”
Cổ Vũ Yên trừng mắt lườm hắn một cái, sốt ruột chạy vào trong phòng.
Tống môn chủ không dè dặt cẩn trọng với vị tiểu bối này, thấy Cố Vọng nghĩ một đằng nói một nẻo, ông ấy hỏi thẳng: “Thế nào rồi?”
Nga
Cố Vọng hơi tiết chế lại vẻ mặt: “Một lát nữa sẽ tỉnh.”
Trên mặt Tống môn chủ nhiều hơn chút ý cười, nói: “Sư phụ ngươi thương ngươi như vậy là có nguyên nhân.”
Cố Vọng cười nhẹ, từ chối cho ý kiến.
Tống môn chủ thấy chuyện đã giải quyết xong, cũng không ở chỗ này giao tiếp với tiểu bối nữa, nói mấy câu rồi rời đi.
Tống Đoan cũng thở phào nhẹ nhõm, lên tiếng giảng hòa: “Ta thấy sắc mặt Cố huynh không được tốt lắm, có muốn đi nghỉ ngơi một chút trước không?”
Cố Vọng đặt Khanh Linh lên trên vai mình, ngước mắt hỏi: “Thân xác của Tiểu Quỷ Chủ ở đâu?”
Khanh Linh bất ngờ: “Ngươi cũng muốn đi sao?”
Cố Vọng ừ một tiếng: “A Linh đã thay ta suy nghĩ như thế, ta đương nhiên nên có qua có lại một chút.”
Có cần không coi ai ra gì như vậy không?
Tống Đoan đảo mắt một vòng qua lại giữa hai người, che miệng ho nhẹ một tiếng: “Bây giờ ta đưa các người đi qua đó?”
Khanh Linh ngồi trên bả vai Cố Vọng, nhẹ nhàng cười với hắn, nói: “Vậy làm phiền ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/171.html.]
Tống Đoan gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng đáp: “Nên như vậy.”
Chợt hắn sực nhớ ra điều gì đó, lại nói tiếp: “Đúng rồi, bởi vì ta muốn đưa ngươi tới, nên Kim Uyên cũng cùng nhau tới đây.”
Khanh Linh không hề cảm thấy lạ: “Được.”
Đi được vài bước, Tống Đoan rốt cuộc không nhịn được hỏi ra thắc mắc của mình: “Trước đó không phải ta đã đưa ngươi đi rồi sao? Sao ngươi lại biến thành dáng vẻ này?”
Đương nhiên là vì ta không đi.
Khanh Linh còn chưa lên tiếng, Cố Vọng đã thấp giọng cười, thuận theo hỏi: “Đúng vậy, vì sao thế?”
Tống Đoan kỳ quái liếc mắt nhìn Cố Vọng, không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy Cố Vọng cười quá mức lộ liễu.
Khanh Linh cũng không cảm thấy không thể nói: “Ta hơi lo lắng cho Cố Vọng nên mới lưu lại thần hồn.”
Nói xong, nàng cảm thấy bản thân ở lại là một việc đúng đắn, nếu không người bị thương còn chưa biết là ai.
Tống Đoan có chút ngại ngùng, cười gượng hai tiếng: “Phải không, nếu vậy thì tình cảm của hai người đúng là tốt thật.”
“Cái này thì không có.” Khanh Linh trả lời thành thật: “Thật ra rất là bình thường.”
Tống Đoan dại ra.
Cố Vọng hơi nghiêng đầu sang một bên: “Bình thường?”
Khanh Linh cũng quay đầu lại, nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ còn chưa được bình thường nữa sao?”
Cố Vọng khẽ hừ một tiếng, không nói chuyện nữa.
Tống Đoan thực sự nghe không hiểu lời hai người, nhanh chóng dẫn người đi tới mật thất nhà bọn họ.
Dù sao Khanh Linh cũng là Quỷ chủ, còn chiếu cố hỗ trợ Hoài Thành, không thể coi nhẹ được, cho nên cần phải cất giữ thân xác cho thỏa đáng.