Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 162
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:06:53
Lượt xem: 5
Mà trước mặt nàng chính là một con sâu màu xanh lá đang chậm rãi bò.
Cố Vọng nhíu mày, đứng im bất động.
Khanh Linh nghe thấy tiếng động sau lưng, run giọng gọi hắn: “Cố…”
Cố Vọng không lên tiếng.
Khanh Linh gian nan nói hết câu: “Vọng…”
Cố Vọng khẽ liếc mắt nhìn con sâu kia một chút, lười biếng trả lời: “Ừm?”
Khanh Linh nghe thấy giọng điệu như xem diễn kia của hắn, nén giận nói tiếp: “Cầu ngươi, ta bị tê chân.”
Nàng chưa từng gặp con sâu nào lớn như thế! Hơn nữa nó còn biết động đậy! Khanh Linh nổi da gà đầy mình, chân run đến mức không nhúc nhích được, chỉ dám nhắm mắt lại lùi về phía sau một chút.
Cố vọng nghĩ thầm: cũng không phải là không để ý thứ gì.
Phản ứng bây giờ cũng rất mạnh.
Khanh Linh lui về phía sau, lại không cẩn thận vấp phải một cục đá, ngửa mặt lên trời té xuống.
Nàng không kìm được nữa, lập tức hét toáng lên.
Trọng giọng nói còn kèm theo nức nở, Cố Vọng có chút trì trệ.
Một lát sau, hắn hơi không kiên nhẫn cúi người, hai ngón tay kẹp lấy eo của nàng, xách nàng từ dưới đất lên.
Khanh Linh vẫn còn đang bụm mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/162.html.]
Cố Vọng cảm giác thân thể nàng đang khẽ run lên, kéo tay nàng xuống, quả nhiên nhìn thấy mắt nàng hơi đỏ.
Cố Vọng cảm thấy không thể tin được, ngữ khí không được tốt cho lắm: “Ngươi khóc cái gì?”
Khanh Linh mím chặt môi, cố gắng kiềm chế nước mắt mang tính sinh lý, nàng không khóc, chỉ là không khống chế được: “Con sâu kia to quá.”
Cố Vọng nhìn lướt qua con sâu trên mặt đất, trong phút chốc im lặng, này mà cũng gọi là to à?
Con sâu nọ bị hắn nhìn lướt qua, vậy mà thân thể đột nhiên từ giữa nổ tung, nháy mắt tan biến không thấy đâu.
Cố Vọng nhìn Khanh Linh đang nhắm chặt mắt: “Biến mất rồi.”
Khanh Linh nghe vậy, chầm chậm hé mắt, len lén nhìn xuống, hả? Thật sự không thấy nữa.
Nàng thở phào một hơi nhẹ nhõm, chùi nhẹ khóe mắt, giọng điệu cuối cùng đã bình tĩnh trở lại: “Cám ơn.”
Cố Vọng nhìn chằm chằm ánh mắt ửng đỏ ngấn nước của nàng, cười chế nhạo: “Ngươi có buồn cười quá không vậy.Không sợ quỷ, không sợ ma, không sợ ch.ế.t…”
Hắn dừng một chút rồi nói tiếp: “Không sợ ta, lại sợ cái thứ này.”
Khanh Linh nghe hắn nói vậy, đúng là cảm thấy mất mặt, nhưng mà con sâu kia thật sự rất to.
Nàng mấp máy môi: “Bộ không được sao?”
Nga
“Được chứ.” Cố Vọng nhấc tay, dùng đầu ngón tay lau đuôi mắt của nàng một chút, ẩn ý sâu xa nói: “Chỉ là ta đang nghĩ… lúc nào thì A Linh mới có thể vì ta mà khóc một lần đây.”
Nàng ở chung với hắn, vậy mà phản ứng cảm xúc lại không lớn bằng một khắc nhìn thấy con sâu kia, điều này khiến cho Cố Vọng cảm thấy khó chịu.
Khanh Linh lấy làm lạ nhìn hắn một chút: “Được rồi, sao lại muốn ta vì ngươi mà khóc?”