Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 154
Cập nhật lúc: 2024-10-09 19:00:32
Lượt xem: 2
Khanh Linh ngẩng đầu lên, lại thấy Cố Vọng đang nhàn nhã rủ mắt nhìn nàng, không hề có ý định giúp một tay.
Cũng may mấy tu sĩ Nam Sở môn mới vừa rồi cùng xuống xe còn đang ở đây, nghe thấy tiếng nói chuyện bên này lập tức chạy qua, thấy Khanh Linh đang treo lơ lửng trên xe, bọn họ giật mình:
“Khanh Linh cô nương!”
Cố Vọng không giúp thì còn có những người khác.
Khanh Linh mặt không đổi sắc ngẩng đầu: “Ngươi nói đúng.”
Nga
Cố Vọng: “Sao?”
Khanh Linh: “Ta cảm thấy đi trên xe bọn họ sẽ được đối đãi khác.”
Nói xong,nàng chuyển hướng sang các tu sĩ khác: “Làm phiền các vị…”
Nàng còn chưa nói dứt lời, đã bị người ta túm lại xách lên.
Cố Vọng không nói hai lời xách nàng quay lại bên trong xe ngựa, “cạch” một tiếng đóng cửa sổ lại.
Mấy tu sĩ bên ngoài đưa mắt nhìn nhau, đành phải cách một cái xe hỏi: “Khanh cô nương không có việc gì chứ?”
Sau khi Cố Vọng xách nang trở về lập tức ném nàng lên cái giường nhỏ làm bằng ngọc thạch, còn mình thì dựa vào nệm êm, xoa xoa chân mày, vừa nhìn có vẻ tâm trạng không được tốt lắm.
Mục đích của Khanh Linh đã đạt được, lập tức nói với bên ngoài: “Ta không sao, cám ơn mọi người.”
Mọi người còn đang gấp rút lên đường, nghe nàng nói không có chuyện gì thì lập tức giải tán.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/154.html.]
Xe ngựa lại bắt đầu di chuyển, nhưng cũng coi như vững vàng.
Khanh Linh vừa mới trải qua một hồi kia, tạm thời không muốn nói chuyện với Cố Vọng, tự tìm một nơi chuẩn bị ngủ bù một giấc, nàng đã mệt muốn ch.ế.t rồi.
Cố Vọng đợi nửa ngày, chờ Khanh Linh tính sổ sau với hắn, hoặc là tức giận, hoặc là lại la hét bảo hắn xin lỗi.
Thế nhưng đều không có, nàng ngay cả nhìn cũng không nhìn đến hắn, tự mình chuẩn bị đi ngủ.
Lại thêm một lần nằm ngoài dự tính của hắn.
Thế là Khanh Linh mới vừa nằm xuống lại bị người ta xách lên.
Nàng khẽ nhíu mày, có chút không vui vì bị cắt ngang giấc ngủ: “Gì vậy?”
Cố Vọng kỳ quái nhìn nàng: “Không cần ta xin lỗi à?”
“Xin lỗi gì?” Khanh Linh choàng mở mắt, lại như hiểu ra: “Không cứu ta sao?”
Cố Vọng không trả lời, cũng là ngầm thừa nhận.
Khanh Linh bị cơn buồn ngủ ập đến, mơ màng nói: “Là tự ta không ngồi vững nên bị rớt xuống, nếu như ngươi cứu ta thì ta cám ơn ngươi.
Nếu như không cứu thì cứ không cứu, ngươi cũng không có nghĩa vụ phải cứu ta.”
Nói xong mấy câu này, nàng cuối cùng cũng tỉnh táo hơn một chút, rủ mắt hỏi: “Ta phải dùng thân phận gì để yêu cầu ngươi xin lỗi đây?”
Nhiệm vụ của nàng là không màng mọi thứ để Cố Vọng trở nên tốt hơn, thế nên làm gì có thân phận?