Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 153
Cập nhật lúc: 2024-10-09 18:58:57
Lượt xem: 11
Khanh Linh còn chưa kịp nói gì, Cố Vọng lại nói: “Không phải ngươi từng thấy qua rồi sao?”
Hình như đúng là như vậy.
Ở Quỷ giới Cấm Nhai, ở Vô Trần sơn, ở Thần Cảnh Kim Uyên, nàng hình như đều nhìn thấy qua.
Nhưng lần này hắn lại bình tĩnh đến khác thường.
Cố Vọng chỉ chỉ ấn đường của mình: “Nhìn thấy chưa?”
Khanh Linh gật đầu.
Cố Vọng khẽ cười, nhưng ý cười lại không chạm tới đáy mắt, cộng thêm sắc mặt của hắn có chút tái nhợt, nên tổng thể nhìn có chút quỷ dị.
Hắn nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đoán xem, nếu như vật này không còn nữa, chuyện gì sẽ xảy ra?”
Khanh Linh lặng lẽ nghĩ: Ngươi sẽ nhập ma, sẽ mất đi nhân tính, sẽ phá huỷ thế giới này, sinh linh đồ thán.
Khanh Linh hỏi ngược lại: “Chuyện gì sẽ xảy ra?”
Cố Vọng nhìn vào đôi mắt của cô, mắt hơi híp lại, thấp giọng cười nói: “Ta cũng không biết.”
“Hoặc có lẽ chỉ là biến thiên thôi.”
Nga
Thật sự là biến thiên.
Nghe ngữ khí của hắn, Khanh Linh bỗng có cảm giác kỳ lạ, cảm thấy như hắn đã linh cảm được mình sẽ trở thành gì.
Khanh Linh trầm mặc nói: “Sẽ không đâu.”
Cố Vọng xoay chuyển Phật châu, ý cười trên mặt càng thêm rõ ràng, một tay khác rung nhẹ cái chuông của nàng: “Ai biết được.”
Tiếng chuông vừa mới vang lên, xe ngựa bỗng nhiên ngừng lại.
Khanh Linh: “Đến rồi sao?”
Cố Vọng: “Chưa ra khỏi thành nữa mà.”
Hắn nheo mắt lại, hoàn toàn không thèm để ý rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Khanh Linh vẫn bị sự bi thương của Tiêu Nguyệt ảnh hưởng, nàng không nhịn được muốn nhìn ra bên ngoài một chút.
Có điều cửa sổ của xe ngựa rất cao, cửa xe lại có linh ấn của Tiên môn đè lên, đóng rất chặt, có đẩy cũng không đẩy ra được.
Nàng chỉ có thể nhìn về hướng Cố Vọng: “Ta có thể nhìn một chút không?”
Tầm mắt của Cố Vọng thoáng dừng trên người nàng, bỗng nhiên hắn giơ tay lên, ném Phật châu vào trong lòng nàng.
Chớp mắt tiếp theo, sự bi thương đang bao trùm quanh người Khanh Linh hoàn toàn tan biến.
Cố Vọng lười biếng hỏi: “Còn muốn xem không?”
Khanh Linh ôm Phật châu, mím mím môi đáp: “Ừm.”
Mặc dù không còn nữa, nhưng nàng vẫn nhịn không được muốn xem thử.
Cố Vọng chế giễu: “Đúng là đồ lém lỉnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/153.html.]
Hắn giơ tay xách Khanh Linh lên, lại mở cửa sổ ra, ném nàng trên bệ cửa sổ.
Khanh Linh duỗi chân đạp mấy cái mới miễn cưỡng ngồi vững ở bên trên.
Cũng thấy rõ bên ngoài lúc này đang xảy ra chuyện gì.
Mọi người đều ngừng lại, bởi vì phía trước có một người đang nằm, mặt vùi vào đất, không thấy rõ vẻ mặt.
Có người hỏi: “Sẽ không ch.ế.t rồi chứ?”
Tôn Ly ngồi xổm trên mặt đất, dò xét mạch đập của người kia một hồi: “Thân thể rất yếu ớt, nếu không lập tức cứu chữa, sợ là sẽ không chịu đựng được.”
Cổ Vũ Yên cũng đang ở một bên, nàng ta đưa tay dìu người trên mặt đất lên.
Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt đó, trong lòng Khanh Linh đột nhiên nảy lên một cái.
Chẳng trách Tiêu Nguyệt lại khổ sở như vậy.
Đây rõ ràng là thiếu niên mà trong lúc đồng cảm cô đã nhìn thấy.
Là đứa con ruột của Tiêu Nguyệt đã bị vợ chồng Tô gia đuổi ra ngoài.
Đứa nhỏ khôi ngô tuấn tú, lúc này lại gầy gò đến mức tàn tạ, thoạt nhìn không hề có chút sức sống.
Giọng nói của Cổ Vũ Yên nghe có chút lo lắng: “Chi bằng chúng ta mang hắn lên xe trước.”
Với lương tâm của một người thầy thuốc, Tôn Ly cũng đang có ý đó: “Được.”
Như vậy sẽ không làm lỡ thời gian về Nam Sở, cũng không làm lỡ việc cứu chữa.
Mắt thấy thiếu niên được Tôn Li ôm về xe ngựa của nhóm người Cổ Vũ Yên, Khanh Linh nhịn không được cũng ló đầu nhìn sang.
Lúc này xe ngựa bỗng nhiên nhúc nhích, Khanh Linh ngồi không được vững, trực tiếp từ bệ cửa sổ ngã xuống dưới.
Khanh Linh: “Cố Vọng!!”
Cố Vọng chợt thấy hoa mắt, con người nhỏ bé vốn dĩ đang ngồi đó bỗng nhiên không thấy đâu nữa, chỉ nghe thấy tiếng chuông không ngừng vang vọng
Còn có cả tiếng thét kinh ngạc của Khanh Linh.
Thân hình hắn khẽ động đậy, sau đó bất chợt dừng lại, con ngươi trầm xuống.
Giọng nói của Khanh Linh có chút sốt sắng: “Cố Vọng…”
Dừng chốc lát, Cố Vọng mới nghiêng người nhìn sang, Khanh Linh không hề rơi xuống đất, xe ngựa của Nam Sở môn vẫn luôn xa hoa, nàng chỉ là mắc vào món đồ trang trí bằng vàng bên cạnh xe ngựa mà thôi.
Nhưng chỉ cần động một cái là sẽ ngã xuống dưới.
Khanh Linh trừng lớn hai mắt, ra sức ôm lấy đồ trang trí của xe ngựa, thấy Cố Vọng rốt cuộc cũng nhìn thấy mình, nàng thở phào nhẹ nhõm: “Có thể giúp ta một chút được không?”
Cố Vọng áp chế màu sắc dưới đáy mắt, cười khẽ nói: “Không phải muốn nhìn à? Như vậy chẳng phải sẽ nhìn càng rõ hơn sao?”
–
Tác giả có lời muốn nói
A Linh:???