Nàng đầu liếc Cổ Vũ Yên, quả nhiên sắc mặt nàng càng khó coi hơn.
Khanh Linh an ủi nàng một câu: “Hắn giỡn đấy.”
Cổ Vũ Yên vẻ vẫn yên lòng, mang theo sắc mặt nặng nề lầu.
Khanh Linh thu hồi tầm mắt, khẽ dịch chuyển bàn tay của Cố Vọng, hổ khẩu* của , gọi Tôn Ly đang ở một bên: “Tôn Ly, xin chào.”
(*Hổ khẩu: Khoảng cách tối đa giữa đầu ngón tay cái và đầu ngón tay giữa khi lòng bàn tay mở hết cỡ.
)
Nàng nhớ Cổ Vũ Yên từng gọi bằng cái tên
Tôn Ly cúi đầu xuống liền bắt gặp đôi mắt nai cong cong của Khanh Linh.
Như một đòn chí mạng.
Hắn ho nhẹ một tiếng: “Khanh cô nương.”
Cố Vọng thấy qua nhiều vẻ mặt của Khanh Linh, nang bày dáng vẻ như là đang ý gì.
Hắn thu hẹp cách giữa hai ngón tay , lẳng lặng kẹp chặt thể của cô.
Khanh Linh chút cảm giác nào, nàng ngẩng đầu hỏi Tôn Ly: “Thiếu môn chủ của các hiện đang ở ?”
Tôn Ly chút sửng sốt, lúc mới phản ứng : “Thiếu môn chủ đưa ngài... tới Cấm Nhai xong, chắc cũng trở về Nam Sở.”
Khanh Linh: “Vậy ngươi thể truyền lời cho , kêu mang tới đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/150.html.]
Tôn Ly: “…”
Cố Vọng rủ mắt: “Mang tới?”
Khanh Linh thành thật trả lời: “Ta cũng theo ngươi.”
nếu nàng về Cấm Nhai lấy xác, chắc chắn sẽ chậm trễ, kể là nàng cảm thấy Cố Vọng sẽ cho nàng cùng, hoặc là đợi nàng.
Cố Vọng thả lỏng hổ khẩu, rốt cuộc cũng hỏi những vấn đề lung tung bát quái nữa, mà nhanh chóng đồng ý: “Được thôi.”
Khanh Linh nghi hoặc, mà cần nàng giải thích thêm?
Đối diện với tầm mắt của nàng, Cố Vọng nhếch môi: “Trước khi đến hạn cá cược, ngươi sẽ rời xa ?”
“Ta sẽ như ngươi mong .”
Còn một câu : Không cần Khanh Linh chủ động là cùng, cũng sẽ thả cho nàng .
Là nàng theo .
Vậy thì sự cho phép của , bất kể nàng cũng .
Nga
Khanh Linh cứ cảm thấy lời của là lạ, nhưng thể phản bác.
Tôn Ly hiểu giữa bọn họ ở đang cá cược chuyện gì, lấy ngọc truyền âm : “Ta sẽ chuyển lời tới Thiếu môn chủ, bây giờ hai vị chuẩn qua một chút, chúng sẽ lập tức lên đường.”
Cố Vọng bày tỏ ý kiến, xoay mang theo Khanh Linh về hướng góc tường, mấy vị đầu bếp vẫn đang đợi sẵn ở đó.
Khanh Linh thấy động tác của , trái tim nhất thời nhấc lên, nàng thật sự ăn nổi nữa.
Nàng vội vàng kéo ngón cái của Cố Vọng: “Ngươi gì?