Nói xong, dứt khoát giơ tay lên, Khanh Linh chỉ cảm thấy cơn đau như xé rách trong thể đột nhiên biến mất, cần cổ tê rần, trong nháy mắt liền mất ý thức.
Thân thể nàng sõng xoài mặt đất.
Ở nơi Cố Vọng thấy, một tia quỷ khí tản , theo góc tường âm u chuyển qua Tiêu Nguyệt đang mặt đất, chậm rãi thấm .
Một tia ý thức của Khanh Linh tiến thể Tiêu Nguyệt: “Mượn thể của ngươi dùng một chút, đa tạ.”
Tiêu Nguyệt lúc là trạng thái hồn thể, so với nãy nửa hồn nửa thì càng dễ kiểm soát hơn, Khanh Linh thể mượn tạm một hồi.
Nhìn tình huống thì vẻ Tiêu Nguyệt thương nặng, nàng tràn đầy vết kiếm, ở trong góc tường, ngẩng đầu lên cam lòng chằm chằm Lâm Ngân Chi.
Lâm Ngân Chi chống thanh kiếm xuống mặt đất, ngược vội vã gi.ế.t nàng , mà về hướng của Cố Vọng.
Khanh Linh chú ý thấy, lúc Lâm Ngân Chi giống như đang ảnh hưởng, giống như ảnh hưởng.
Bởi vì y bình tĩnh, nhưng tay y lộ gân xanh, trán cũng lấm tấm mồ hôi, trong mắt tràn đầy tia m.á.u màu đỏ.
Lại Cổ Vũ Yên và Tống đoan, lúc sắp thần trí mơ hồ.
Lâm Ngân Chi nhấc đầu ngón tay, kiếm của Cổ Vũ Yên liền bay lên, y : “Đi.”
Cổ Vũ Yên: “Không, sư , …”
Lời còn hết, kiếm của nàng bay đến chân nàng , bất đắc dĩ đạp lên.
Lâm Ngân Chi: “Mang theo Tống Đoan rời , một canh giờ sẽ tới tìm các ngươi.”
Bây giờ Tiêu Nguyệt còn sức phản kháng, cộng thêm chuyện của Cố Vọng, Lâm Ngân Chi bao giờ để cho nàng nhúng tay , còn nữa, nàng và Tống đoan đều sẽ ch.ế.t ở chỗ .
Cổ Vũ Yên cắn răng : “Sư , việc nhất định dùng ngọc truyền âm gọi .”
Nói xong, nàng mang theo Tống Đoan đang điều khiển kiếm rời khỏi.
Tống Đoan cố gắng đầu: “Khanh Linh thì !”
Tiếng dứt, giữa những oán khí đen kịt đó, Cố Vọng đang ôm trong lồng n.g.ự.c hai một lớn một nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/131.html.]
Khanh Linh dựa lồng n.g.ự.c của Cố Vọng, còn trong lồng n.g.ự.c của nàng là Tiểu Kim Uyên.
Tống Đoan: “Đây là ?”
Cố Vọng: “Bị dọa sợ.”
Khanh Linh: “…”
Cố Vọng định ôm nàng , nhưng cân nhắc một giây, cuối cùng vẫn giao nàng cho Tống đoan: “Mang nàng về Cấm Nhai.”
Tống Đoan nửa tin nửa ngờ thử thở của Khanh Linh, sắc mặt lập tức trắng bệch: “Nàng , nàng còn thở nữa!”
Cố Vọng: “…”
Ấn đường của khẽ giật giật: “Quỷ tu thở.”
Tống Đoan lúc mới thở phào nhẹ nhõm.
Nga
Sau khi Cổ Vũ Yên và Tống Đoan ôm Khanh Linh rời khỏi, Cố Vọng chậm rãi xoay , về phía Lâm Ngân Chi.
Khanh Linh thầm nghĩ: Quả nhiên là như thế, chính là đối phó với Lâm Ngân Chi.
Cố Vọng : “Ngươi cho rằng, ngươi thể nhốt bao lâu?”
Lâm Ngân Chi lạnh lùng nhướng mắt: “Không .”
“Phải, ngươi.” Cố Vọng giễu cợt , “Vậy thì ?”
Hắn liếc trận pháp bên trong động, : “Ông trời đang giúp ngươi, nhưng thành thì tùy thuộc ngươi.”
“Ta ngược xem thử, là ngươi thể ngoài, là thể ngoài.”
Khanh Linh trong lòng kinh ngạc: Bọn họ ở chỗ quyết đấu đến ch.ế.t?
Ý của Cố Vọng là, đây Lâm Ngân Chi nhốt ?
Cô đang suy nghĩ đến xuất thần, thấy bàn tay đang cầm Phật châu của Cố Vọng đột nhiên về hướng .
Khanh Linh:!