Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 118
Cập nhật lúc: 2024-10-09 18:27:22
Lượt xem: 7
Bên trong nháy mắt lại truyền ra giọng nói của Tiêu Nguyệt: “Các vị xin rủ lòng! Các vị nhất định phải cứu giúp ta!”
Ngay sau đó là giọng nói của Tống Đoan: “Cô nương, ngươi đừng vội, ngươi cứ từ từ nói!”
Cổ Vũ Yên cũng nói: “Đứng lên trước đã, chúng ta nhất định sẽ giúp.”
Kế tiếp chính là đất diễn của nhóm vai chính.
Khanh Linh không rảnh bận tâm, nàng đuổi theo Cố Vọng cùng nhau ra cửa, lúc này mới nhìn thấy gia đinh bên ngoài đã bị đánh cho hôn mê.
Dám chắc mấy vị bên trong kia làm, như thế ngược lại càng mau lẹ.
Cố Vọng đi tới phía trước, Khanh Linh không thấy rõ được vẻ mặt của hắn, nhưng có thể cảm nhận được trên người hắn hiện tại có một sự thù địch không hề che giấu.
Lại bắt đầu rồi đấy, Khanh Linh im lặng vài giây rồi gọi một tiếng: “Cố Vọng.”
Giọng điệu của Cố Vọng vẫn không có gì thay đổi: “Sao?”
“Chẳng sao cả.”
Khanh Linh nói, “Chỉ muốn gọi ngươi vậy thôi.”
Cố Vọng dừng bước chân, quay đầu lại, không biết nghĩ đến gì đó, hắn khẽ cười một tiếng: “Vậy ngươi gọi sai rồi.”
Khanh Linh: “?”
Ý thù địch trong mắt Cố Vọng tản đi một chút, hắn hơi cúi người xuống: “Ở chỗ này không phải nên gọi ta là tướng công sao ? Vừa rồi còn kêu rất thuận miệng nữa.”
Khanh Linh: “·····?”
Thuận miệng lúc nào, ai thuận miệng ?
Cố Vọng vẫn đang nói: “Nếu không, lộ tẩy thì làm sao bây giờ?”
Khanh Linh bình tĩnh nói: “Cái này cũng có thể coi như là nhũ danh của ngươi.”
Cố Vọng nhướng mày: “Nhũ danh?”
“Giữa phu thê với nhau có nhũ danh cũng là chuyện bình thường.”
Khanh Linh đúng lý hợp tình, ngữ khí vững vàng nói, “Nhũ danh của ngươi cũng có thể là Cố Vọng.”
“Ồ ····” Cố Vọng cười cười, hỏi, “Vậy ta có nên có qua có lại mà gọi nhũ danh của ngươi không?”
Khanh Linh không có nhũ danh: “Không cần đâu.”
Cố Vọng sáng tỏ: “Thế nên ngươi vẫn thích ta gọi ngươi là nương tử hơn.”
Khanh Linh: “······”
Nàng lập tức sửa lời: “Vậy cứ gọi bằng nhũ danh đi.”
Cố Vọng khẽ gật đầu, giả vờ trầm tư: “Vậy gọi ngươi là gì mới được ?”
Chuyện này còn phải hỏi sao, đương nhiên là có qua có lại rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/118.html.]
Khanh Linh nói: “Khanh Linh.”
“Giữa phu thê với nhau, gọi như vậy nghe xa lạ quá.” Cố Vọng cảm thấy không được vừa lòng.
Khanh Linh nhịn không được phản bác: “Chúng ta đâu phải là phu thê thật sự.”
Cố Vọng tự động xem nhẹ lời nàng nói, cong cong môi, nhìn thẳng vào đôi mắt sạch sẽ kia của nàng, nhẹ giọng nói: “Vậy gọi A Linh được không?”
Ngữ khí lưu luyến, người không biết còn cho rằng hai người là phu thê thật sự.
Khanh Linh có chút sửng sốt, sao Cố Vọng lại nhập vai nhanh lại còn tự nhiên như vậy.
“Không tiếp thu phản bác.” Cố Vọng đứng thẳng người dậy, lặp lại một lần nữa, “A Linh.”
Hắn cong môi: “Khá hay.”
Khanh Linh vừa định nói chuyện, Cố Vọng đã mở miệng: “Vì sao vừa rồi A Linh không giúp nàng ta, ở gian ngoài không phải rất tức giận sao?”
Đối với xưng hô này, hắn thích ứng vô cùng nhanh.
Sự chú ý của Khanh Linh nháy mắt bị dời đi.
Nàng nói ra suy nghĩ của bản thân: “Nếu cứu rồi, chúng ta sao thấy được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?”
Tiêu Nguyệt muốn được cứu, trước tiên chưa kể đến Tiêu Nguyệt của hiện tại có thể là người khởi xướng trận pháp kia, nếu cứu rồi, nguyên nhân và hậu quả của tất cả những chuyện này sẽ càng bị gián đoạn, thậm chí là không thể sáng tỏ.
Điều này trái ngược với mục đích đồng cảm ban đầu của nàng.
Thứ nàng muốn biết chính là những gì đã thực sự xảy ra trong quá khứ.
Khanh Linh hỏi: “Ngươi không phải sao?”
“Đúng vậy.”
Cố Vọng thừa nhận rất dứt khoát.
Đúng là như thế nên hắn mới không ngắt lời của Khanh Linh, vừa nãy trong khoảnh khắc Khanh Linh từ chối, lần đầu tiên hắn có một loại tâm linh tương thông kỳ lạ với người khác, cảm giác này cũng không tệ lắm.
Biết được bản thân và Cố Vọng cùng suy nghĩ, Khanh Linh cong cong khóe mắt: “Vậy là tốt rồi.”
Tầm mắt của Cố Vọng thoáng dừng lại trên đôi mắt của cô, rồi lại chậm rãi dời đi: “Đi thôi.”
Hắn xoay người đi tới cửa sau của hậu viện, Khanh Linh đang định theo sau, lại thấy bóng người của Cố Vọng đột nhiên biến mất.
Khanh Linh khẽ giật mình, lập tức tiến lên, có chút khẩn trương gọi: “Cố Vọng!”
Nàng bước ra khỏi cửa sau, trong nháy mắt trước mắt chợt tối sầm, chân bị nhấc lên.
Khanh Linh còn chưa nhìn rõ chuyện gì đã bị một người chặn ngang bế lên.
Người nọ ôm nàng đáp xuống đất, ở bên tai nàng khẽ cười: “Gấp cái gì, thì ra A Linh lại lo lắng cho ta như vậy.”
–
Nga
Tác giả có lời muốn nói
Cố Vọng: Nàng ấy nhất định là yêu ta muốn chớt rồi.