Khanh Linh ngẩng đầu, Tống Đoan đang dùng hai mắt sáng rực nàng, chờ nàng mở miệng một câu “ quen ”.
Lâm Ngân Chi cũng nàng, tiếng nào.
Bọn họ , chắc chắn là phát hiện điều kỳ lạ ở nơi .
Mặc dù Lâm Ngân Chi và Cố Vọng hợp , nhưng đại cục, dường như bọn họ cũng từng mất liên kết.
Bây giờ nàng và Cố Vọng đều linh lực, thêm một thì nhiều thêm một phần sức lực.
Nghĩ như , Khanh Linh mấp máy môi, định mở miệng, Cố Vọng đột nhiên nắm lấy gáy nàng, đầu ngón tay điểm nhẹ lên cổ nàng: “Nương tử đang nghĩ gì ?”
Uy h.i.ế.p trắng trợn!
Cũng thử xem là vì ai.
Khanh Linh còn lên tiếng, Cố Vọng đột nhiên cúi , khóe miệng cong lên thành một nụ , nhỏ giọng : “Ngâm rọ heo.”
Khanh Linh: “…”
Ngâm ngâm , chắc sợ, nàng nghĩ, ch.ế.t thì nàng càng thể lập tức trở về.
Còn hơn là chịu ủy khuất thế , ngủ cũng ngon giấc.
dù khi rời , ít nhất nàng vẫn còn ở nơi , vẫn cố gắng hết sức bảo vệ .
Nàng định lên tiếng, Lâm Ngân Chi ở bên bất chợt : “Thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/111.html.]
Tống Đoan và Cổ Vũ Yên đều ngạc nhiên đầu .
Cổ Vũ Yên: “Sư tính toán gì ?”
Lâm Ngân Chi rời : “Không cần ép buộc khiến cho khác khó xử.”
Khanh Linh trợn to hai mắt, thoáng chốc sững sờ, chuyện , thể ép buộc một chút cũng mà.
Nếu như bọn họ đến thì cần xử lý kịch bản thế nào đây?
Hay là vẫn còn cách khác? Dù bên trong nguyên tác cũng Cố Vọng.
Cố Vọng liếc sắc mặt nàng, bàn tay đang đặt cổ nàng khẽ siết chặt: “Ngươi thất vọng lắm ?”
Khanh Linh: “Có một chút.”
Cố Vọng thả cổ nàng , lạnh lùng : “Vậy bây giờ ngươi cũng thể ngoài tìm bọn họ.”
Nàng tìm thì ích lợi gì.
Nga
Khanh Linh để ý tới tâm trạng vui giận thất thường của , trong phủ.
Cố Vọng theo bóng lưng của nàng, con ngươi đen thâm trầm.
Khách mời trong vương phủ ít, còn mở tiệc, tân nương tử hai gã to con đè ép quỳ gối ở nhà chính.
Vương lão gia ở bên cạnh nàng , hình như đang chuẩn bái đường.
Tân nương tử liên tục lắc đầu, nhưng sức lực của hai gã to con quả thực nhẹ, nàng ngoài lắc đầu , những chỗ khác cơ bản thể cựa quậy : “Ưm ưm ưm!”