Cứu rỗi chàng thiếu niên cố chấp và u ám ấy - Chương 88: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 13:29:32
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngọc Trai · Đặt Chân Lên Thánh Địa

 

Tiệc sinh nhật công bố bên ngoài, bạn bè cũng chỉ mời mười mấy thiết nhất, nhưng Giang Uyển Nguyệt mối quan hệ rộng, mấy bạn học thậm chí còn chủ động dẫn cả bố đến chúc mừng.

 

Thực là bố của họ mượn cơ hội để lấy lòng nhà họ Giang, dù thì địa vị của tập đoàn Giang Thị ở Bắc Thành thể xem thường, nhiều công ty nhỏ đều phụ thuộc Giang Thị.

 

Giang Uyển Nguyệt ngừng , liên tục đến tặng quà và chúc phúc cho cô, cô lượt nhận lấy, mặt luôn nở nụ ngọt ngào.

 

Không qua bao lâu, khóe miệng cô sắp cứng đơ vì , chân mỏi đau, thế là cô kéo Kỳ Uyên trốn , hai cùng phòng cô.

 

Căn phòng rộng rãi lộng lẫy, rèm cửa màu be tua rua rủ xuống, nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió nhẹ. Giữa phòng đặt một chiếc giường công chúa, tường treo ảnh của cô, tất cả đều như mơ trong truyện cổ tích.

 

Kỳ Uyên dừng bước ở cửa, thần sắc do dự, như thể bên trong là thánh địa mà thể đặt chân tới.

 

Giang Uyển Nguyệt thấy theo kịp, , nghiêng đầu.

 

Hai im lặng đối mặt, đôi mắt cô ấm áp xinh , khóe môi nở nụ , toát lên ý khuyến khích.

 

Kỳ Uyên khẽ cong ngón tay, tim đập càng mạnh hơn, bước chân .

 

Khi đóng cửa, thấy cô từ phía : "Khóa cửa ."

 

"..."

 

Kỳ Uyên tự cảnh báo đừng nghĩ linh tinh, lặng lẽ theo, thần sắc lạnh nhạt bình tĩnh, bước về phía cô.

 

Giang Uyển Nguyệt , phịch xuống chiếc giường công chúa mềm mại, lắc lắc đôi chân, nũng nịu : "Kỳ Uyên, em đau chân quá~"

Mèo Dịch Truyện

 

Cô yêu cái , vì để hợp với chiếc váy hội nên chọn một đôi giày cao gót, mấy tiếng đồng hồ chân đau nhức chịu nổi.

 

Kỳ Uyên nửa quỳ mặt cô, nắm lấy mắt cá chân thon thả của cô, giúp cô cởi giày cao gót, để lộ bàn chân trắng ngần xinh như ngọc bích, ngay cả móng chân cũng ánh lên màu hồng nhạt.

 

Anh lướt qua, dời tầm mắt, đặt bàn chân cô lên đầu gối, nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá chân gầy gò.

 

Xoa bóp cả hai mắt cá chân một lúc lâu, hỏi: "Thế đỡ hơn chút nào ?"

 

"Ưm... thoải mái quá..." Cô khẽ ngân nga.

 

Kỳ Uyên ngước mắt cô một cái, dậy xoa đầu cô: "Nói năng cho tử tế."

 

"Á! Tay chạm chân, còn sờ đầu em!"

 

"Chân của ai?"

 

"..."

 

Kỳ Uyên định tranh cãi với cô về vấn đề , thấy một hàng giày đủ kiểu dáng đặt gương , tới, hỏi: "Muốn đôi nào?"

 

"..."

 

Giang Uyển Nguyệt bất mãn bĩu môi, rõ ràng khi phòng như thế , phòng biến thành một bộ dạng khác.

 

Vậy đây chính là cái gọi là đàn ông giường và giường hai bộ mặt ?!

 

Khóe môi mím chặt của cô gái dần cong lên, cô túm ga giường như một tên biến thái chỉ nghĩ đến chuyện đen tối.

 

Kỳ Uyên đầu , chỉ thấy cô nghiêng , vai run rẩy, nghi hoặc hỏi: "Nguyệt Nguyệt?"

 

Giang Uyển Nguyệt kìm nén nụ , một cái : "Đôi màu trắng, giày bệt cài ngọc trai đó."

 

Kỳ Uyên cúi nhặt lên, tới, quỳ xuống mặt cô,

 

Cụp mắt xuống, ngón tay thon dài trắng nõn giúp cô giày, cài nút ngọc trai. Ngón cái ấm áp nhẹ nhàng lướt qua mắt cá chân cô, khiến cô cảm thấy tê dại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuu-roi-chang-thieu-nien-co-chap-va-u-am-ay/chuong-88.html.]

Giang Uyển Nguyệt cúi , từ góc độ của cô, thiếu niên nửa quỳ mặt cô, ánh mắt thành kính nghiêm túc, như thể đang nâng niu một bảo vật vô song.

 

Cô cụp hàng mi đen nhánh, trong lòng như một viên sỏi nhỏ ném , khuấy động những vòng sóng lăn tăn, hỏi một câu ngốc nghếch: "Kỳ Uyên, đối xử với em như ?"

 

Thiếu niên ngẩng mắt lên cô, hai bốn mắt .

 

Anh dịu dàng : "Tốt lắm ?"

 

"Ừm! Tốt lắm, lắm!"

 

Cô là con gái độc nhất của nhà họ Giang, từ nhỏ đến lớn hầu như tất cả xung quanh đều dành cho cô những lời khen ngợi và tràng pháo tay, nhưng cô nhiều trong họ chỉ vì lưng cô là nhà họ Giang mà tỏ yêu quý cô.

 

Giống như kiếp , khi nhà họ Giang đối mặt với nguy cơ phá sản, những đó đều đổi, lập tức tránh xa cô, lưng còn châm chọc cô.

 

Chỉ Kỳ Uyên, mà cô từng chú ý đến, một thiếu niên u ám, sa sút, tự ti đến tận đáy lòng,

 

Lại vì cô mà nở hoa trong bụi trần, tay trắng dựng nghiệp, dùng tài sản sính lễ, tự tay báo thù cho cô, vì tình mà nhảy xuống vực...

 

Kỳ Uyên thấy câu trả lời chút do dự của cô, biểu cảm mặt đông cứng một lát, cụp mắt xuống, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve viên ngọc trai tròn trịa sáng lấp lánh, khẽ lẩm bẩm: "Vẫn đủ ..."

 

Anh cũng như lời cô ở chỗ nào,

 

, sẵn lòng vì cô mà trở nên hơn.

 

Cô là tia sáng mà thấy từ nơi bóng tối vô tận, cũng là khao khát sâu thẳm trong trái tim .

 

Kỳ Uyên bao giờ nghĩ rằng, cô gái nâng niu như ngôi , chủ động đến gần .

 

Thật may mắn bao.

 

Từ nay về , chỉ trân trọng, bảo vệ cô gái thật .

 

Giang Uyển Nguyệt cúi đầu , lưng thiếu niên thẳng tắp, nhưng đầu cúi thấp, giống như một loài thực vật sinh trưởng ở nơi âm u.

 

Đôi mắt cô gái tràn đầy tình cảm hóa thành từng tia nắng ấm áp, từng chút từng chút chiếu rọi, xoa dịu và chữa lành trái tim đầy vết sẹo của .

 

Cô dịu giọng : "Kỳ Uyên, ngẩng đầu em ."

 

Kỳ Uyên từ từ ngẩng đầu.

 

Giang Uyển Nguyệt chăm chú , đồng tử trong sáng ánh lên quang mang, ghé sát mặt gần, khẽ : "Em thích đến nhường nào, lẽ nào cảm nhận ?"

 

Cô nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt , đến má, đó là khóe môi, liên tục thì thầm: "Thích nhiều, nhiều mà..."

 

Cuối cùng, trán hai chạm , cô bật khẽ: "Cho nên, đừng tự ti về bản nữa ?"

 

Kỳ Uyên cảm thấy vùng đất cằn cỗi trong lòng dần dần sụp đổ, một cơn gió mát thổi qua, đó mọc lên một mảng xanh tươi tràn đầy sức sống.

 

Anh cong môi, đáp: "Được."

 

Dưới lầu ngừng truyền đến tiếng chuyện, vẻ thêm vài quen đến. Giang Uyển Nguyệt sớm sẽ phiền phức như thì tổ chức tiệc trưởng thành , chi bằng cứ ăn một bữa cơm đơn giản thôi.

 

Kỳ Uyên bên cạnh cô gái, lấy từ túi một tấm thẻ ngân hàng, đưa cho cô, : "Đây là quà sinh nhật cho em, tuy bây giờ chỉ mấy chục nghìn tệ, nhưng sẽ ngày càng nhiều."

 

Anh dừng một chút, ánh mắt kiên định : "Em hãy tin ."

 

Trong thời gian , và bà Lý kiếm ít tiền từ trạm phế liệu, gửi tiền đó ngân hàng.

 

Không lâu kỳ thi đại học, bà Lý đề nghị về quê an dưỡng tuổi già, thế là hai bán trạm phế liệu, Kỳ Uyên thành công kiếm thùng vàng đầu tiên trong đời.

 

Sau đó dùng tiền mở một công ty công nghệ, tên là Vạn Nguyệt.

 

Trừ chi phí xoay vòng của công ty, tất cả tiền kiếm sẽ gửi chiếc thẻ ngân hàng .

 

 

Loading...