Cứu rỗi chàng thiếu niên cố chấp và u ám ấy - Chương 83: Bí mật · Vui trên nỗi đau người khác ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 13:29:27
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hai quả nhiên nắm tay đến cổng biệt thự nhà họ Giang, Kỳ Uyên cụp mắt suy tư, trong lòng đang sắp xếp lời lẽ sẽ lát nữa.

 

Lúc , cô gái bên cạnh đột nhiên buông tay , : “Được , về nhà .”

 

Kỳ Uyên ngước mắt lên cô, thần sắc ngẩn ngơ, “Hả?”

 

Giang Uyển Nguyệt bật , bước tới vươn tay véo nhẹ khuôn mặt trai của , “Anh thật sự định gặp bố em ngay bây giờ , sợ ?”

 

Khuôn mặt trông đáng yêu hài hước, đôi mắt đen láy nghiêm túc chân thành: “Không sợ.”

 

Giang Uyển Nguyệt , nhưng sự chân thành của động lòng, thở dài : “Em sợ lắm.”

 

Thiếu niên khựng một giây, đó nắm lấy hai tay cô đặt xuống, giữ chặt trong lòng bàn tay, căng thẳng hỏi: “Em sợ gì?”

 

Là ghét bỏ bây giờ gì cả, đáng hổ ?

 

Nghĩ đến điều , ánh sáng trong mắt thiếu niên tối một chút, tay nắm tay cô buông lỏng nhưng buông lỏng hẳn, chằm chằm cô.

 

Giang Uyển Nguyệt thần sắc của , gần như đang nghĩ gì.

 

Cô động đậy cổ tay, nhưng siết chặt hơn, giữa hàng lông mày lộ vẻ u sầu nhàn nhạt, hệt như một đứa trẻ ngang bướng và rối rắm, mất viên kẹo của .

 

Giang Uyển Nguyệt bất lực, nâng đầu gối huých đùi , “Đồ ngốc, em sợ bố em đ.á.n.h gãy chân!”

 

“…”

 

Kỳ Uyên buông tay, hiểu ý cô. Cõng con gái bảo bối nhà về, còn đưa về nhà giữa đêm, đây chẳng là tự dâng lên chịu đòn !

 

Trên mặt hiện lên một tia ngượng ngùng, một tia áy náy, xoa xoa gáy, khẽ : “Là sơ suất .”

 

Giang Uyển Nguyệt khẽ hừ một tiếng, môi hiện hai lúm đồng tiền nhỏ xinh, pha chút ngọt ngào, chút ngây thơ, khiến cơn gió thổi qua cũng nhuốm một chút hương vị ngọt ngào.

 

Vì ở ngay cổng nhà, cô dám quá buông thả, vẫy tay với Kỳ Uyên xoay bước cánh cổng sắt chạm khắc.

 

Đi ngang qua đình nhỏ trong vườn, Giang Uyển Nguyệt thấy ghế mây một bóng , chính là Giang Nhã.

 

Giang Nhã cũng thấy cô, vẫy tay với cô.

 

Giang Uyển Nguyệt tới, mới phát hiện tay cô đang cầm một ly rượu vang đỏ chân cao, bên cạnh một chai rượu vang đỏ chỉ còn một nửa.

 

Giang Nhã uống say mèm, nghiêng ngả tựa ghế mây, lắc lắc ly rượu trong tay, : “Bị chị bắt gặp nhé.”

 

Vị trí của cô , vặn thể thấy cảnh hai tạm biệt ngoài cổng.

 

Giang Uyển Nguyệt “” một tiếng, thờ ơ : “Dì cứ mách lẻo , dù bố cũng .”

 

Giang Nhã khẽ : “Chị rảnh đến thế, bố cháu còn dung túng cháu, chị .”

 

Giang Uyển Nguyệt lầm bầm, dì .

 

“Mà , bạn trai nhỏ của cháu trông cũng khá trai đó, cứ cảm giác gặp ở …”

 

Giang Uyển Nguyệt bỗng trừng mắt, chống nạnh : “Dì, dì đừng ý đồ gì với nha!”

 

Tuy dì út hơn bốn mươi tuổi , nhưng ngoại hình vẫn chăm sóc , như mới ngoài ba mươi, hơn nữa cô kết hôn, ở nước ngoài hẹn hò với một đống “phi công trẻ” !

 

Giang Nhã vẻ mặt căng thẳng của cô, nhấp một ngụm rượu, khinh thường đảo mắt.

 

Giang Uyển Nguyệt đột nhiên cảm thấy phản ứng của ngốc, cho dù dì , Kỳ Uyên nhà cô cũng chẳng thèm để ý !

 

Giang Nhã hỏi: “Cháu tình hình gần đây của Bùi Tễ ?”

 

Giang Uyển Nguyệt khựng , kể từ khi Bùi Tễ nước ngoài, cô xóa tất cả thông tin liên lạc của .

 

Trong trường, những bàn tán về cũng dần ít , gia đình Giang và Bùi cũng ít qua hơn, Bùi Tễ dường như dần dần phai nhạt khỏi cuộc sống của cô.

 

Giang Nhã cong môi, thản nhiên : “Nghe ở nước ngoài học hành tử tế, thường xuyên trốn học, bar, đ.á.n.h , mấy ngày còn giam đồn cảnh sát bên đó.

 

Bùi Chính và Kỳ Ninh cách nào cứu , đành bay qua, còn thể mang bánh bao cho thằng con trai đang ở trong trại giam nữa.”

 

Giang Uyển Nguyệt xong, trong lòng chút chấn động, thảo nào hai ngày nay nhà họ Bùi vắng vẻ như , thì là thế.

 

Cô mím môi, hỏi: “Dì đang vui nỗi đau của khác ?”

 

Giang Nhã say đến mơ hồ, thì bật , trong mắt lóe lên một tia khoái cảm trả thù: “Đương nhiên !”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuu-roi-chang-thieu-nien-co-chap-va-u-am-ay/chuong-83-bi-mat-vui-tren-noi-dau-nguoi-khac.html.]

“Năm đó ông nội vì cho nhà họ Bùi một lời giải thích, đuổi chị nước ngoài, dịp Tết chị một ở xứ , cô đơn khổ sở, đáng thương đến mức nào!

 

Bây giờ bọn họ cũng đang trải qua nỗi khổ mà chị từng chịu đựng, chị thể vui chứ?”

 

Người phụ nữ nở nụ bí ẩn, ẩn chứa một tia gian xảo, ngón trỏ khẽ chạm môi: “Còn nữa, chị lén cho cháu một bí mật…”

 

Giang Uyển Nguyệt nhíu mày chằm chằm , trong lòng chút do dự, một lát , cô tiến gần, cúi đầu ghé sát mặt cô .

 

Giang Nhã nồng nặc mùi rượu, khẽ thì thầm tai cô: “Thật , con trai của họ…”

 

Giang Uyển Nguyệt hiểu chút căng thẳng, nín thở lắng , các ngón tay nắm chặt vạt áo.

 

Tuy nhiên, giọng càng lúc càng yếu, cứng rắn ngắt quãng, Giang Nhã say ngất , mềm nhũn đổ vật xuống ghế mây.

 

“…”

 

Giang Uyển Nguyệt cạn lời đá nhẹ ghế mây, nhưng vẫn tỉnh.

 

Cô tức c.h.ế.t , xoay bỏ , đồ nghiện rượu, cứ lạnh c.h.ế.t ở cái mùa đông !

 

Trong lòng tuy nghĩ , nhưng Giang Uyển Nguyệt vẫn bước phòng khách, dặn dò giúp việc đưa dì say rượu về phòng.

 

Buổi tối, cô một chiếc giường lớn, trong đầu tự chủ hiện lên câu say rượu của Giang Nhã.

 

Con trai của họ, Bùi Tễ?

 

Chẳng lẽ Bùi Tễ trở nên thê t.h.ả.m như liên quan đến cô út ?!

 

Cô trăn trở suy nghĩ, cũng nghĩ điều gì, cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ .

 

Kỳ nghỉ đông của học sinh cấp ba kéo dài bao lâu, gần như chỉ chớp mắt trôi qua.

 

Sáng ngày khai giảng, Giang Uyển Nguyệt đúng giờ thức dậy, tươi tỉnh xuất hiện ở sân trường, mặt tràn đầy sức sống thanh xuân.

 

Ngược Hứa Chiêu Chiêu thì khác, suốt cả kỳ nghỉ đông, ngoài việc tự cho phép bản thư giãn một tiếng đồng hồ khi ăn bữa cơm tất niên, thời gian còn đều học hành và ôn tập chiếm trọn.

 

Hứa Chiêu Chiêu hạ quyết tâm thi đậu một trường đại học , thành tích học văn hóa của cô ở mức trung bình khá.

 

Thế nên trong kỳ nghỉ đông mạnh dạn đăng ký một lớp học thêm kiểu địa ngục, ban ngày học bù lỗ hổng, buổi tối thức khuya ôn bài.

 

Chiêu Chiêu thuộc kiểu mỹ nữ láng giềng, khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh, tóc dài thêm, hình như búi thấp một cách lỏng lẻo, để lộ chiếc cổ trắng ngần.

 

Cả dựa hẳn Giang Uyển Nguyệt, như một vũng bùn mềm, loạng choạng, nhắm mắt : “Tối qua thức đến ba giờ, tớ cảm thấy sắp hồn lìa khỏi xác …”

 

Giang Uyển Nguyệt cố gắng hết sức đỡ cô , nhưng sức lực đủ, hai theo hình chữ S, cô còn trêu chọc : “Quầng thâm mắt của còn đậm hơn cả gấu trúc đấy, tối nay đừng thức khuya nữa.”

 

“Huhu.”

 

Giang Uyển Nguyệt thương cô , xoa xoa đầu cô, nhưng giây tiếp theo, cô thực sự đỡ nổi nữa, cả hai cùng ngả về một bên.

 

“Ấy—”

 

“Á—”

 

Cơn đau dự đoán ập đến, Giang Uyển Nguyệt rơi một vòng ôm quen thuộc, Kỳ Uyên từ lúc nào xuất hiện bên cạnh cô, kịp thời đỡ lấy cô.

Mèo Dịch Truyện

 

Còn Hứa Chiêu Chiêu thì một bàn tay khác kéo , cũng ngã.

 

“Hai ba tuổi , bộ còn thể vấp ngã đất bằng ?”

 

Chu Mục buông vai Hứa Chiêu Chiêu , cạn lời bất lực câu .

 

Những ngang qua đều đầu về phía bốn , khóe miệng nhịn cong lên, trong đầu tự biên tự diễn nhiều cảnh tượng , hì hì.

 

Hứa Chiêu Chiêu lùi về phía Giang Uyển Nguyệt, Giang Uyển Nguyệt liếc một cái, khẽ hừ.

 

Sau đó thật ngọt ngào với thiếu niên bên cạnh: “Kỳ Uyên~~”

 

Kỳ Uyên cũng , hai cùng về phía tòa nhà dạy học.

 

Không hai , mà là ba , Hứa Chiêu Chiêu cũng cùng.

 

Chu Mục khựng một giây, hận thể tự vả miệng , sải bước đuổi theo, bên cạnh Hứa Chiêu Chiêu.

 

Bốn sánh bước con đường trong trường.

 

 

Loading...