Cứu rỗi chàng thiếu niên cố chấp và u ám ấy - Chương 79: ---

Cập nhật lúc: 2025-10-17 13:29:23
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bỏ trốn · Sẽ nhớ

 

Làn gió ấm áp thổi tới, xua tan mùi rượu thoang thoảng .

 

Kỳ Uyên giọng của cô gái trong điện thoại, giữa hàng chân mày tràn ngập nụ dịu dàng, "Nguyệt Nguyệt, chúc mừng năm mới."

 

Giang Uyển Nguyệt bên mới thức dậy, cô giữa phòng ngủ và phòng tắm, bé Tròn vẫn luôn lẽo đẽo theo rời, thỉnh thoảng sủa vài tiếng "gâu gâu".

 

xuống bàn trang điểm, vạt váy dài nó c.ắ.n kéo lê, cô đưa tay giật : "Tròn Tròn, con ngoan một chút !"

 

Điện thoại đặt một bên truyền đến tiếng: "Hả?"

 

Giang Uyển Nguyệt chải tóc nhịn : "Là Tròn Tròn chứ Uyên Uyên, nó là một bé Samoyed em nuôi."

 

Kỳ Uyên , nghịch nghịch lon rỗng tay, khẽ : "Chắc là đáng yêu."

Mèo Dịch Truyện

 

"Anh thấy nó đáng yêu?"

 

"Bởi vì... em cũng đáng yêu."

 

Nghe thấy câu , bé Tròn nhảy lên đùi cô, cọ loạn trong lòng cô, khiến cô ngứa, bật một tràng trong trẻo.

 

Cô giữ chặt bé Tròn, gương: "Em đang mặc một chiếc váy len dài màu đỏ sẫm, tóc búi hai búi tròn xoe, cài hai bên đầu, ôi... tiếc là thể thấy."

 

Nghe cô từng chữ một, trong đầu từ từ hiện lên một bức tranh, khuôn mặt cô gái rực rỡ như hoa đào hoa lý, đôi mắt hạnh, môi hồng, tinh nghịch đáng yêu, chỉ cần một cái là đủ khiến say ngây ngất.

 

Kỳ Uyên khẽ , : "Anh thể tưởng tượng , ."

 

"..." Giang Uyển Nguyệt phồng má, hừ một tiếng: "Em trông như Na Tra !"

 

"Là tiên nữ, tiểu tiên nữ xinh ."

 

"..."

 

Giang Uyển Nguyệt chút nên lời, cầm son bóng bên cạnh thoa lên, đôi môi đỏ mọng lấp lánh, như một trái đào nhỏ quyến rũ.

 

thấy hài lòng, mím môi buông , phát một tiếng "chụt~" trong trẻo mà ám .

 

Kỳ Uyên thấy, vành tai ửng hồng, ngón tay kẹp lon rỗng khẽ gãi gãi.

 

9_Giang Uyển Nguyệt gương mặt trong gương một điệu bộ nghịch ngợm, một lát hỏi: "Anh đang ở thế? Nhiệt độ hôm nay thấp đó, mặc đủ quần áo, đừng để cảm lạnh nha."

 

"Anh dạo quanh một công viên gần nhà, em cũng chú ý giữ ấm."

 

Giang Uyển Nguyệt giọng vẻ trống trải, trong đầu liền hiện lên hình bóng cô đơn của , trong khoảnh khắc cô cũng như hòa cơn gió lạnh lẽo hiu quạnh, cảm nhận sự cô quạnh và mất mát.

 

Trước Tết, cô mời Kỳ Uyên đến nhà họ Giang đón năm mới cùng cô, nhưng hề suy nghĩ từ chối, rằng một ở nhà thể chuyên tâm ôn bài.

 

Giang Uyển Nguyệt bất lực, cô đó chỉ là một cái cớ, gây rắc rối hiểu lầm cho cô, một cao ngạo như , tự nhiên sẽ chấp nhận.

 

Khi Giang Uyển Nguyệt và gia đình sum vầy bên , bữa cơm tất niên thịnh soạn ngon lành, cô nghĩ Kỳ Uyên tối nay ăn gì.

 

Khi cô cùng gia đình xem Giao thừa, cô nghĩ Kỳ Uyên đang gì, gửi tin nhắn cho thấy trả lời, cô là vì phiền cô.

 

bao bọc bởi tiếng vui vẻ, còn thiếu niên của cô chỉ thể một bàn học, bầu bạn cùng đêm đen cô độc.

 

Cô gái cúi mắt, khẽ : "Kỳ Uyên, bây giờ em gì nhất ?"

 

"Ừm? Gì?"

 

"Em lập tức xuất hiện mặt , ôm thật chặt, cho còn một nữa, em."

 

Kỳ Uyên sững sờ một chút, : "Bây giờ em tìm ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuu-roi-chang-thieu-nien-co-chap-va-u-am-ay/chuong-79.html.]

 

Anh bật , giọng cô như thể cùng bỏ trốn, bèn đùa: "Được thôi."

 

Giang Uyển Nguyệt lập tức bật dậy, thậm chí chút căng thẳng, theo bản năng lục tìm chứng minh thư và hộ khẩu.

 

lúc , cửa phòng gõ, cô bước đến mở cửa, Giang Kinh Từ ngoài cửa thấy bộ dạng của cô thì sững , nhịn tiếng.

 

Anh véo má cô, "Em trông cứ như một Na Tra thế?"

 

Rồi thấy chiếc điện thoại tay cô vẫn đang trong cuộc gọi, tò mò cô: "Chậc, còn thoa son nữa chứ, cho ai xem đấy?"

 

Giang Uyển Nguyệt che điện thoại , lẩm bẩm: "Dù cũng cho ."

 

Giang Kinh Từ hừ nhẹ hai tiếng, : "Vệ sinh cá nhân xong thì xuống lầu , lát nữa còn chúc Tết ông nội."

 

Giang Uyển Nguyệt mới nhớ chuyện , vẻ mặt chút thất vọng, ừ một tiếng, đóng cửa điện thoại: "Kỳ Uyên, em... bây giờ lẽ thể tìm , em chúc Tết ông nội, xin ."

 

Kỳ Uyên đương nhiên cô sẽ bận dịp Tết, chúc Tết khắp nơi, liền ôn hòa : "Ngốc ạ, chỉ đùa thôi, em mau ."

 

Giang Uyển Nguyệt cúp điện thoại, xổm xuống vuốt ve lông bé Tròn, khẽ : "Em sẽ nhớ nhiều."

 

Buổi chiều, Kỳ Uyên đón một chiếc taxi đến ngoại ô Bắc Thành, ở đó một nhà tù, Lưu Đại Cường đang thụ án năm năm trong đó.

 

Đây là đầu tiên Kỳ Uyên đến thăm Lưu Đại Cường kể từ khi ông tù, vốn nghĩ rằng cả đời sẽ bao giờ gặp Lưu Đại Cường nữa, nhưng hiểu , đến đây.

 

Có lẽ bởi vì, thế giới còn bất kỳ nào, và mặc dù Lưu Đại Cường chà đạp, sỉ nhục mười mấy năm, nhưng thể phủ nhận rằng, năm năm đầu tiên đó, ông là bố .

 

Cách một lớp kính, Kỳ Uyên thấy Lưu Đại Cường, ông mặc bộ đồ tù màu xanh lam, cạo trọc đầu, cằm đầy râu ria lâu cạo, cả gầy gò hốc hác, tiều tụy thê thảm.

 

Ông gầy nhiều, cũng già nhiều, nhưng đôi mắt đen ngòm khi chằm chằm khác mang theo sự lạnh lẽo và hận thù.

 

Kỳ Uyên ông với vẻ mặt cảm xúc, từ từ nhấc điện thoại lên, một lúc lâu mới hỏi một câu: "Ông sống thế nào trong đó?"

 

Lưu Đại Cường trừng mắt , như thể thấy một câu chuyện trời đánh, khịt mũi khẩy, ác độc : "Kỳ Uyên! Mày là thằng ch.ó đẻ tống tao đây, còn dám đến gặp tao, còn dám hỏi tao?"

 

Kỳ Uyên gì.

 

Lưu Đại Cường thấy sự im lặng của thì giận sôi máu, thể đột ngột nghiêng về phía , theo bản năng đ.á.n.h , nhưng một cảnh sát ngục giam bên cạnh lập tức kéo , cảnh cáo ông ngoan ngoãn.

 

Lưu Đại Cường hận đến nghiến răng nghiến lợi, khẽ : "Đợi tao ngoài g.i.ế.c c.h.ế.t mày thì thôi."

 

Tay Kỳ Uyên cầm điện thoại dần siết chặt, cổ họng cũng nghẹn , khóe mắt đỏ: "Bố..."

 

"Mày dám ai là bố mày?! Mày là thứ nghiệt chủng, hoang chủng mà con tiện tì Kỳ Ninh lén lút với thằng khác sinh ! Mày còn mặt mũi gọi tao là bố?!"

 

Kỳ Uyên cau mày, ánh mắt tối sầm nhưng đặc biệt nghiêm túc: "Mẹ như ."

 

Trong ký ức của , từ nhỏ là cô nhi, tính cách hướng nội nhút nhát, mặc dù Lưu Đại Cường giống như một tên lưu manh hàng xóm láng giềng ghét bỏ, nhưng một lòng một tin tưởng và chăm sóc chồng.

 

, Kỳ Uyên bao giờ tin sẽ chuyện như , ngược là Lưu Đại Cường, mê cờ b.ạ.c rượu chè, càng giống như ông tìm cái cớ để vứt bỏ vợ con.

 

Lưu Đại Cường lúc cũng im lặng, chằm chằm khuôn mặt Kỳ Uyên, tìm thấy chút dấu vết nào giống .

 

Bản báo cáo xét nghiệm m.á.u năm đó chứng minh rõ ràng, Kỳ Uyên và hề bất kỳ quan hệ huyết thống nào, đó là sự thật.

 

Còn Kỳ Ninh, cũng rõ, nhút nhát và yếu đuối, mà để tự chứng minh sự trong sạch của , trực tiếp cầm d.a.o thái rau lên tự sát.

 

Đột nhiên, nhận thể bỏ qua một điểm quan trọng, đôi mắt đen láy lóe lên một tia sáng u ám.

 

Đã hết giờ thăm, cảnh ngục dẫn Lưu Đại Cường .

 

Lúc , đầu , Kỳ Uyên, nhe răng một cách quỷ dị.

 

 

Loading...