Cứu rỗi chàng thiếu niên cố chấp và u ám ấy - Chương 74: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 13:29:18
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bí kíp: Học hành chăm chỉ
Giang Uyển Nguyệt mới thiếu niên của cô trải qua những chuyện đau khổ đến thế, tim cô như một bàn tay lớn siết chặt khiến cô khó thở.
Cô đột nhiên nhào lòng , ôm chặt lấy , khao khát truyền cho sự ấm áp.
“Sự đời của một thể tự quyết định , cho dù bố mắc chăng nữa, thì cũng của .”
“Anh mới là nỗi sỉ nhục, sự tồn tại của mỗi đều ý nghĩa, là món quà của Thượng Đế. Em thể gặp , là món quà quý giá nhất mà Thượng Đế ban tặng cho em.”
Kỳ Uyên lắng giọng dịu dàng như nước của cô gái, sự ấm áp của cô từng chút một tan chảy trái tim chai sạn của .
Anh ôm cô gái lòng, những u ám trong tim dần tan biến, giữa hàng lông mày vương vấn một tia vui sướng, thì thầm bên tai cô: “Nguyệt Nguyệt, em cũng là món quà quý giá nhất, và duy nhất của .”
Sau đó, hai nhắc đến chủ đề nặng nề nữa. Đến khu chung cư nhà họ Giang, màn đêm buông xuống, một vầng trăng khuyết nhẹ nhàng treo ngọn cây, đổ xuống những bóng cây đan xen sáng tối.
Hai tiếp, Giang Uyển Nguyệt hỏi : “Mai thi , ôn bài xong ?”
Thiếu niên cúi mắt cô, gật đầu.
Lúc , và nãy như thể hai khác, thần thái nhàn nhã thư thái, trong mắt lấp lánh sự tự tin, rực rỡ.
Cô chằm chằm đôi mắt trong veo của , thể thấy bóng hình trong đó. Không hiểu , cô nhớ đến đêm hôm đó của tháng .
Cô thầm hừ một tiếng trong lòng, cong môi : “Lần nhất định hạng nhất khối là của .”
Anh , : “Cố lên.”
“…” Giang Uyển Nguyệt trợn mắt : “Anh tin ?”
Anh chỉ lặng lẽ cô, gì, đưa tay xoa xoa đầu cô.
Khiêu khích! Đây chính là khiêu khích!
Cô bé lập tức xù lông, trừng mắt càng dữ tợn hơn, kết quả là chỉ dịu dàng mỉm , xoa đầu cô như vuốt mèo.
Cô nén “sự sỉ nhục”, cong môi : “ bí kíp đó nha.”
Thiếu niên nhướng mày, tò mò cô. Mặc dù hai học tập gần như đồng bộ ở trường, nhưng thể chịu khó hơn, nên âm thầm nỗ lực nhiều hơn.
Từ những bài kiểm tra nhỏ thường ngày, đều là thắng thế một chút, mấy còn giúp cô phân tích nguyên nhân mất điểm và những điều cần chú ý.
Giang Uyển Nguyệt hì hì , hỏi: “Anh là gì ?”
Kỳ Uyên cũng , hai như đang ngầm ganh đua, “Em thể cho .”
Cô bé ngoắc ngoắc ngón tay về phía , ý bảo: “Đã là bí kíp, đương nhiên nhỏ thôi.”
“Ở đây ngoài chúng , hình như ai khác.”
“Vậy chứ, thì cứ một nhẹ nhàng giành hạng nhất thôi!”
Kỳ Uyên tin cô bí kíp gì, nhưng trong lòng khẽ động, cưỡng ánh mắt lấp lánh đầy dụ hoặc của cô.
Theo tính cách tinh nghịch thường ngày của cô, lẽ sẽ những lời kinh thiên động địa bên tai , hoặc đột nhiên hét lên một tiếng, dọa .
Thôi , cứ để cô bé chơi đùa , vui là .
Anh từ từ cúi đầu xuống, hai gương mặt ngày càng gần, khi sắp sửa lướt qua thì cô gái đột nhiên in môi lên môi .
Trái tim đột nhiên rung động mạnh.
Mặc dù sớm dự đoán , nhưng vẫn ngoài sức tưởng tượng, , thôi.
Môi chạm chỉ là thoáng qua, nhưng cảm giác mạnh mẽ lan tỏa tê dại, khiến cơ thể và tâm trí rung chuyển, chao đảo như rơi mây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuu-roi-chang-thieu-nien-co-chap-va-u-am-ay/chuong-74.html.]
Giang Uyển Nguyệt nhắm mắt, môi là xúc cảm vô cùng mềm mại, nhưng tim cô đập thình thịch, như nước sôi, sùng sục sủi bọt.
Cô rời ngay, nhẹ nhàng mút, môi mút nhẹ, khẽ buông , ngậm lấy môi mà khẽ miết, giống như nãy ăn kẹo.
Trong đầu cô hồi tưởng những kỹ thuật tìm kiếm , đầu lưỡi nhẹ nhàng đẩy tới, nhưng chạm môi nóng bỏng mềm mại, liền lập tức rụt .
Không dám, dám, quá, quá ngại ngùng…
Kỳ Uyên nếm một chút ngọt ngào, hai tay tự chủ mà ôm lấy eo cô, lòng bàn tay nóng rực cách một lớp vải đang ủi lên làn da eo cô.
Anh dám cử động, chỉ thể dựa đầu ngón tay khẽ miết, để xoa dịu sự khô nóng đang dâng lên trong cơ thể.
Không bao lâu, Giang Uyển Nguyệt khẽ c.ắ.n miếng cuối cùng, từ từ buông , trong đêm tĩnh mịch vang lên tiếng động dính nhớp.
Đôi môi mỏng vốn lạnh của thiếu niên giờ nóng bỏng tê dại vì mút. Anh hé mí mắt ửng đỏ, đồng tử đen đặc như mực, ánh mắt u ám chìm đắm, chặt chẽ bắt lấy ánh của cô.
Gương mặt nhỏ nhắn thanh tú của cô gái ửng hồng, giữa đôi mày khóe mắt ẩn chứa vài phần mềm mại quyến rũ. Cô mím nhẹ đôi môi đỏ mọng long lanh, khẽ : “Bí kíp truyền cho nhé, về học hành chăm chỉ đó.”
Anh chăm chú cô, yết hầu cuộn lên, nhịn nuốt nước bọt một cái, phát một tiếng “ừm”.
Hai , luồng khí ngầm dâng trào như những đốm lửa sắp tàn nhưng tắt, chỉ một chút sơ sẩy cũng thể bùng cháy thành đồng.
“Thôi , mai còn thi, tối nay ngủ sớm nhé, tạm biệt~”
Cô bé ngượng ngùng vẫy tay, khi lưng thì khóe miệng cong vút lên.
Sau đó, cô vung vẩy mái tóc đuôi ngựa chạy cổng khu chung cư, bóng hình nhỏ nhắn đáng yêu biến mất trong màn đêm thăm thẳm.
Thiếu niên tại chỗ bao lâu, bộ não trống rỗng mới từ từ hoạt động trở , lảo đảo bước về phía .
Đi hai bước, đột nhiên đầu, chạy về hướng nhà .
Giang Nhã vì Cao Vũ Thần vẫn đang hôn mê nhập viện, nên lập tức về nước ngoài.
Trong bữa tối, Từ Vân bảo hai cô cháu hãy xin , đừng truy cứu nữa, dù cũng là một nhà.
Gương mặt nhỏ nhắn của Giang Uyển Nguyệt lạnh lùng, chịu chuyện. Nếu kể cho bố những chuyện xa mà Cao Vũ Thần ở kiếp , e rằng họ sẽ lập tức chạy đến bệnh viện rút ống thở của .
Từ Vân liếc cô một cái, cũng thêm gì, như thể ngầm chấp nhận thái độ của cô.
Riêng Giang Nhã, thấy Giang Uyển Nguyệt nể mặt chút nào, liền sang Giang Phong, kết quả Giang Phong cũng ngơ.
Cô tức giận đến mức mày cau mắt trợn, la lên: “Anh cả, xem cô kìa—”
Lúc , ngoài cửa đột nhiên truyền đến giọng của Kỳ Ninh: “Tiểu Vân, nhà ?”
Mèo Dịch Truyện
Vì hai nhà họ Giang và họ Bùi thiết, Kỳ Ninh và Từ Vân cũng là chị em nhiều năm, bình thường thường xuyên qua thăm nom, trong hầu hết các trường hợp đều cần chào hỏi.
Trong phòng ăn, ngoài Giang Uyển Nguyệt, thần sắc của những khác đều đổi một cách tinh tế, khí dường như đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Từ Vân vội vàng dậy, phòng khách, vì phòng khách và phòng ăn tách biệt nên họ thể thấy cảnh tượng ở phòng khách, cũng họ gì.
Không lâu , chỉ Từ Vân bước , tay còn cầm một chai rượu mơ tự ủ. Cô đưa chai rượu cho giúp việc, gì, tiếp tục xuống ăn cơm.
Giang Uyển Nguyệt lén từng , bố cô bình tĩnh ăn cơm, khí thế hừng hực lúc nãy của cô dì dường như đột nhiên tắt ngúm, cô đột nhiên đặt đũa xuống, một lời nào rời khỏi phòng ăn.
Giang Uyển Nguyệt thấy, càng cảm thấy kỳ lạ. Cô là ăn xong cuối cùng, khi phòng khách thì phát hiện ai.
Người giúp việc Từ Vân sang nhà họ Bùi bên cạnh, Giang Phong và Giang Nhã đang ở thư phòng.
Giang Uyển Nguyệt gật đầu, nhân lúc giúp việc chú ý, cô lén lút lên lầu hai, cô luôn cảm thấy hình như chuyện gì đó đang giấu cô.
Cô rón rén đến thư phòng, nhưng còn kịp áp tai cửa để lén, bên trong truyền giọng cực kỳ nghiêm khắc của bố cô:
“Giang Nhã, nếu cô còn dám cái chuyện hỗn xược năm xưa, thì lập tức cút nước ngoài cho !”