Cứu rỗi chàng thiếu niên cố chấp và u ám ấy - Chương 7: ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 13:28:01
Lượt xem: 24
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đến tận trưa, hai mới dọn dẹp xong căn phòng nhỏ như đống đổ nát. Thực , Giang Uyển Nguyệt chẳng giúp bao nhiêu, mỗi cô định động tay đều thiếu niên bá đạo ngăn .
Cô nhận một cuộc điện thoại, là Từ Vân hỏi cô thư viện mượn sách lâu thế, đến lúc về nhà ăn cơm .
Nghe , cô gái sờ sờ chóp mũi nhỏ, : “Con về ngay đây ạ, .”
Cúp điện thoại xong, Giang Uyển Nguyệt dậy: “Kỳ Uyên, về nhà , hai ngày tới lẽ thể gặp nữa. Anh tự chăm sóc cho bản , nếu ai đến gây sự với nữa thì nhất định nhớ báo cảnh sát. Với , vết thương , nhớ bôi t.h.u.ố.c tiêu viêm mỗi ngày nhé.”
Vì vụ bắt cóc, bố Giang yên tâm về cô nên bảo cô ở nhà nghỉ ngơi ba ngày mới trường. Hôm nay là cô vất vả lắm mới tìm cớ để lẻn ngoài.
Giang Uyển Nguyệt nghĩ nghĩ, một dãy lên tờ giấy bàn: “Đây là điện thoại của , thể liên lạc với .”
Còn thiếu niên đối diện chỉ im lặng cô, mặt biểu lộ cảm xúc gì.
Giang Uyển Nguyệt liếc một cái, thầm nghĩ tự nhiên quá mức , khiến khó xử ?
Cô “ha ha” hai tiếng để dịu khí.
Tiếp đó, thiếu niên như thấy, thẳng về phía cô: “ đưa cô về nhà.”
“Hả? Không cần , cần .” Cô xua tay.
“Đi thôi.”
Ố ồ! Anh hình như cũng thấy khó xử… nhỉ?
Hai bộ lề đường, Kỳ Uyên định gọi một chiếc taxi nhưng sờ túi quần, tay khựng .
Chỉ còn mười mấy tệ, đủ tiền xe.
Ngay lúc mở lời thế nào, cô gái bên cạnh chỉ tay trạm xe buýt cách đó xa, chút phấn khích : “Kỳ Uyên, chúng cái đó nhé!”
Nói thì hổ, Giang Uyển Nguyệt sống lớn đến chừng , trải qua hai kiếp, mà vẫn từng xe buýt.
Kỳ Uyên qua, khẽ "ừ" một tiếng.
Mèo Dịch Truyện
Giang Uyển Nguyệt định thả một tờ tiền đỏ chót hộp, thì thiếu niên bên cạnh nhanh hơn một bước, nhét bốn tờ tiền mệnh giá một tệ .
“Cô bé đầu xe buýt hả? Ở đây thối !” Bác tài xế tủm tỉm nhắc nhở.
Cô gái ngượng ngùng gật đầu, lấy tiền, đưa cho Kỳ Uyên: “Vừa cũng tốn ít tiền cho băng cá nhân.”
Thiếu niên cô, đôi mắt âm trầm.
Giang Uyển Nguyệt chút , nhưng trong túi cô là tiền mệnh giá một trăm tệ.
Đột nhiên, cô nghĩ điều gì đó, lấy từ trong túi một chiếc móc khóa tinh xảo: “Vậy cái tặng !”
Thiếu niên cúi mắt một cái, đó treo một mặt trăng nhỏ.
Giang Uyển Nguyệt tưởng từ chối, đang định thu thì giây tiếp theo, một bàn tay nhanh chóng vồ lấy nó, nắm chặt trong lòng bàn tay, mặt .
Giang Uyển Nguyệt bật .
Trên xe buýt đông , còn chỗ trống, các ông bà tay xách rau củ quả cũng vặn cổ trò chuyện.
Hai giữa đám đông, Kỳ Uyên để cô tựa một cột dọc, còn thì đưa tay vịn tay nắm phía .
Xe buýt khởi động, lắc lư tiến về phía .
Kỳ Uyên cao, chiều cao một mét tám mấy cùng vẻ ngoài trai, đó nổi bật. Thêm đó, mặt còn mang vết thương, toát lên khí chất lạnh lùng, như một nhân vật dễ chọc.
Các ông bà vài , tiếng trò chuyện cũng tự giác nhỏ một chút.
Thế nhưng thiếu niên chỉ im lặng đó, đầu cúi xuống, những sợi tóc mái lòa xòa vặn che đôi mắt lạnh nhạt của .
Trên đường xe buýt chạy hề êm ái, sự mới lạ ban đầu của Giang Uyển Nguyệt biến mất, đó cô cảm thấy tức ngực, đôi mi mềm mại thỉnh thoảng cụp xuống, buồn ngủ ríu mắt.
Những xung quanh vẫn ngừng chen lấn, cô nghiêng sang một bên, đàn ông phía chẳng mấy chốc chen sát lên. Cô nhíu mày.
Giây tiếp theo, thiếu niên nhướng mắt lạnh lùng liếc đàn ông phía cô, nhàn nhạt : “Thử gần cô nữa xem?”
Giang Uyển Nguyệt ngẩng đầu thiếu niên, dáng vẻ hung dữ vô cùng.
Người đàn ông phía cô run lên ánh mắt âm trầm của , lầm bầm vài câu lùi một cách ngượng nghịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuu-roi-chang-thieu-nien-co-chap-va-u-am-ay/chuong-7.html.]
Tim Giang Uyển Nguyệt đập nhanh hơn một chút, cô dịch sang cạnh , học theo vịn thanh ngang phía đầu.
Đáng tiếc là mệt, đầy vài phút cô đổi tay vịn, cơ thể cứ xê dịch qua .
Kỳ Uyên cúi đầu xuống, hàng mi dài của cô gái cụp xuống, cố gắng mở mắt . Dáng vẻ đó giống như chiếc đuôi mèo quét qua trái tim , ngứa ngáy.
Anh thở dài một tiếng, nghiêng sang, đưa một cánh tay về phía cô, để cô dựa .
Không xe buýt chạy bao lâu, Giang Uyển Nguyệt chỉ mặt một vòng ôm ấm áp, theo mỗi xe dừng xe chạy, cô thể ngửi thấy mùi xà phòng sạch sẽ, tươi mát thiếu niên.
Và bàn tay cứng đờ, nhúc nhích của .
Sau khi xuống xe, Kỳ Uyên còn đưa cô một đoạn đường, cho đến một biệt thự xa hoa, mới cứng rắn dừng bước.
Gia đình họ Giang phát đạt từ đời ông nội Giang Uyển Nguyệt, đến đời Giang Phong tích lũy khối tài sản khổng lồ, trở thành một gia đình quyền quý thể nghi ngờ ở Bắc Thành.
Mà Giang Uyển Nguyệt là con gái độc nhất của Giang Phong, là nhỏ tuổi nhất trong chị em, cô vẻ ngoài xinh , tính cách ngoan ngoãn ngọt ngào, cả gia tộc cưng chiều cô như bảo bối, là sự tồn tại nâng niu.
Đây mới là nơi cô nên ở.
“Cô về nhà .” Thiếu niên gần hơn, một câu xoay rời .
Giang Uyển Nguyệt “ê” một tiếng, chỉ thể lặng lẽ bóng lưng , vai cô rũ xuống.
Kỳ Uyên xe buýt về mà bộ, đường chú ý đến thông tin tuyển dụng của các cửa hàng ven đường.
Bây giờ chỉ còn mười lăm tệ, tiền , ngay cả việc duy trì sự sống cũng là vấn đề.
1_Đi ngang qua một nhà hàng, thấy các nhân viên phục vụ bên trong mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, áo vest đen, mặt nở nụ dịu dàng, khi mang món ăn, khách hàng cũng gật đầu mỉm .
Trên tấm áp phích ở cửa nhà hàng ghi thông tin tuyển dụng, một lúc bước hỏi.
quản lý thấy khí chất u ám và đầy vết sẹo , bèn xua tay.
Thiếu niên khẽ cụp mi mắt, giọng khàn khàn hỏi: “Vậy còn bếp thì ? kinh nghiệm nấu ăn, mùi vị cũng , lương thể thấp một chút… Cầu xin ông cho công việc .”
“Đi , , chỗ chúng rửa bát cũng yêu cầu cao.”
Thiếu niên im lặng, lặng lẽ rời .
Trở khu công trường cũ, thấy những âm thanh quen thuộc, tiếng sắt thép gỗ ván va đập, tiếng công nhân la hét ầm ĩ, ồn ào đến nhức óc.
Anh nghĩ, hẳn là thuộc về nơi .
Phần lớn công nhân ở công trường cần bằng cấp, quan tâm ngoại hình, giới hạn tuổi tác, chỉ dựa đôi tay và sức lực để kiếm những đồng tiền mồ hôi nước mắt.
Anh tới, đăng ký tên, quản đốc quen , vỗ vai , còn đưa cho một hộp cơm: “Ăn xong !”
Kỳ Uyên cầm lấy, xuống tấm ván gỗ bên cạnh, cùng một nhóm công nhân, ăn cơm ngấu nghiến.
Vì thời gian nghỉ ngơi nhiều, ăn xong tùy tiện dùng tay lau miệng, phủi mông, .
Kỳ Uyên cầm một chiếc mũ bảo hộ, theo .
Mặt trời chói chang treo bầu trời, tỏa những làn sóng nhiệt cuồn cuộn, khiến nóng ran trong lòng, mồ hôi nhễ nhại.
Thiếu niên cúi đầu buộc thép, những ngón tay thon dài trở nên đầy vết hằn, một hai giọt mồ hôi lướt qua sống mũi cao thẳng, nhỏ giọt nơi chóp mũi, “tách” một tiếng, bốc nền xi măng nóng bỏng.
Chiếc áo phông mới , ướt khô, khô ướt sũng, còn sạch sẽ nữa.
, cô ở bên cạnh, cả.
Hoàng hôn chìm những ngọn núi phía tây, thưa trăng sáng.
Kỳ Uyên xếp hàng, nhận lấy mấy tờ tiền giấy nhàu nát từ tay quản đốc, một tờ năm mươi, một tờ hai mươi.
Đủ để taxi vài .
“Đi thôi! Cùng uống rượu nào!”
Các công nhân một ngày việc mệt mỏi rủ rê , giải tỏa những mệt nhọc .
Kỳ Uyên đút tiền túi, từ chối lời mời của họ, mua một chiếc bánh mì ở tiệm tạp hóa nhỏ bên cạnh ăn xong, mượn ánh trăng soi đường, về nhà.