Cứu rỗi chàng thiếu niên cố chấp và u ám ấy - Chương 56: Giải cứu · Bão tố sắp đến ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 13:28:59
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Mục cứ như một con công trống khoe mẽ khắp nơi, con gái cố tình chạy đến bên chỗ của để chuyện, cũng từ chối ai, đến là phong lưu.
Chiêu Chiêu hôm nay đến kỳ kinh nguyệt, vốn thoải mái , nghỉ giữa tiết bao lâu tiếng đùa của họ tỉnh giấc.
Chẳng trách cô tức giận đến mức tự bỏ , đến giờ vẫn hết giận.
Giang Uyển Nguyệt suy nghĩ một chút, hỏi: “Chiêu Chiêu, thích Chu Mục đúng ?”
Bên màn hình im lặng hai giây, đó bật một tràng lớn, “Nguyệt Bảo, đùa gì chứ? Mình thích Chu Mục á? Câu buồn như chuyện rùa nở hoa !”
Kiếp Giang Uyển Nguyệt cũng từng đùa như , lúc đó Chiêu Chiêu cũng biểu hiện thể tin như thế, là cô tự nhận , là sự thầm yêu của cô ngụy trang quá , dù cuối cùng cũng giấu tất cả .
“Nguyệt Bảo Nguyệt Bảo, câu 3 thế nào , thực sự huhu.” Hứa Chiêu Chiêu bắt đầu than khổ, đ.á.n.h trống lảng.
Giang Uyển Nguyệt khuôn mặt tươi màn hình, càng thêm xót xa, khi kiên nhẫn dạy cô ba , cô :
“Chiêu Chiêu, theo con đường học sinh nghệ thuật ? Bây giờ vẫn còn kịp đấy!”
“À, tại ?”
“Bởi vì nếu cứ như thế , sẽ thi đậu đại học …” Mặc dù đả kích, nhưng cô buộc .
“…”
Giang Uyển Nguyệt giải thích: “Cậu từ nhỏ thiên phú về âm nhạc, nhiều loại nhạc cụ như , mặc dù điểm văn hóa kém… một chút, nhưng nếu theo con đường thi nghệ thuật, thể cộng điểm, một trường top ở Bắc Thành chắc chắn sẽ !”
Hứa Chiêu Chiêu do dự một lúc lâu, : “ chúng bỏ Chu Mục một … liệu lắm ?”
“Mặc kệ ! Chiêu Chiêu, những lựa chọn liên quan đến tương lai như thế , nên xuất phát từ góc độ của bản nhiều hơn, nếu … sẽ hối hận đấy.”
Hai mươi phút , Hứa Chiêu Chiêu gửi tin nhắn: [Nguyệt Bảo! Mình với bố một chút, họ cũng ủng hộ ! Còn hỏi đầu óc đột nhiên thông minh ha ha ha]
Giang Uyển Nguyệt cong môi: [Đương nhiên, chúng đều mong ]
Một lát , trong nhóm chat “Kim Lan Tam Tỷ Muội” tin nhắn:
Chiêu Chiêu @Mộ Mộ: [Chị ơi em đột nhiên quyết định học nhạc , tan học học phụ đạo, chị gì thì !]
Mộ Mộ: [Đậu má Hứa Chiêu Chiêu ??? Nói thi đậu đại học thì sẽ cùng tớ xã hội bươn chải mà???]
Uyển Nguyệt @Mộ Mộ: [He he ]
Chiêu Chiêu @Uyển Nguyệt: [Nguyệt Bảo, chúng cùng thi Đại học Bắc Thành nhé, học nhạc, học mỹ thuật, chúng sẽ là song hoa nghệ thuật!]
Uyển Nguyệt: [Mình học máy tính]
Chiêu Chiêu: [???]
Mộ Mộ: [???]
……
Kiếp điểm thi đại học của cô hơn 730 điểm, dù là học sinh nghệ thuật, cô vẫn thể tự do lựa chọn tất cả các chuyên ngành của Đại học Bắc Thành.
Khi đó cô đính hôn với Bùi Tễ, bày tỏ rằng vợ tương lai cần quản lý công ty, chỉ cần vai trò của một phu nhân Bùi là , dù thì ý tứ rõ ràng và ngấm ngầm đều là cô ngoài thể hiện bản .
Do đó, Giang Uyển Nguyệt cuối cùng vẫn chọn chuyên ngành mỹ thuật, trở thành một họa sĩ đoan trang và thanh nhã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuu-roi-chang-thieu-nien-co-chap-va-u-am-ay/chuong-56-giai-cuu-bao-to-sap-den.html.]
Điều cũng dẫn đến việc, khi Giang thị đối mặt với phá sản, cô bất lực, giúp gì.
Cô rằng trong vài năm tới, lĩnh vực máy tính sẽ phát triển mạnh mẽ, công ty của Kỳ Uyên cũng nhờ mảng mà nhanh chóng trở thành tân quý công nghệ của Bắc Thành, cô thể giúp đỡ , chứ trở thành một bình hoa chỉ để ở nhà.
Đến lúc đó, họ sẽ cùng việc, lúc nào cũng ở bên , còn thể chơi trò "văn phòng play"... hi hi.
Trong đầu cô xẹt qua vài hình ảnh "đen tối", cô úp mặt xuống giường lớn, vùi sâu mặt gối, kêu lên hai tiếng "oaoa".
Giờ cô nhớ quá…
Những cặp đôi nhỏ khác nếu ở cạnh , cũng sẽ cầm điện thoại gọi video, trò chuyện, ngọt ngào quấn quýt cả đêm cũng thấy mệt.
Thế nhưng, Kỳ Uyên điện thoại.
Mặt Giang Uyển Nguyệt xụ xuống, chằm chằm chiếc đèn chùm pha lê trần nhà mà ngẩn , đột nhiên, cô nhớ điều gì đó, chân trần nhảy xuống giường, một hồi lục tung ngăn kéo bàn học, cô tìm thấy một chiếc điện thoại.
Chiếc điện thoại cùng kiểu với cái cô đang dùng, chỉ khác màu. Hồi đó cô thích cả hai màu mà chọn , nên Kinh Từ mua cả hai tặng cô.
Chiếc màu xanh cô dùng mấy ngày thì thấy nữa, chuyển sang dùng màu hồng, dùng mãi đến tận bây giờ.
Nếu đưa chiếc màu xanh cho Kỳ Uyên, chịu nhận ?
“Ầm!” Một tiếng động lớn vang lên, ngoài cửa sổ bỗng lóe lên một tia chớp, sấm rền vang. Bầu trời đen kịt còn ánh trăng, chỉ còn những đám mây đen nặng nề ngừng cuộn trào.
“…” Giang Uyển Nguyệt giật thon thót, khẽ lầm bầm: “Không nhận thì thôi chứ, gì mà dữ …”
Một lát , dì Trương gõ cửa phòng cô: “Nguyệt Nguyệt, lát nữa bão sẽ đến, nhớ đóng hết cửa sổ nhé.”
Đợi một lúc thấy tiếng trả lời, dì hỏi: “Nguyệt Nguyệt? Bị dọa sợ ? Có cần dì Trương ở cùng con ?”
Tối nay ông chủ và bà chủ công tác , cô bé từ nhỏ sợ sấm chớp, hồi bé cứ trời mưa là bám lấy mới dám ngủ.
Dì Trương lo lắng cho cô, định mở cửa thì Giang Uyển Nguyệt váy ngủ, hốt hoảng , chạy vội xuống lầu.
“Nguyệt Nguyệt! Con đấy?!”
Cô bé ngoảnh đầu , mái tóc dài rũ rượi, giọng thậm chí còn vương cả tiếng nức nở: “Dì Trương, cháu ngoài!”
Cô chợt nhớ , trận mưa bão nghiêm trọng đến mức nào. Kiếp , dãy nhà tôn nơi Kỳ Uyên sống sập một mảng lớn vì trận mưa bão đột ngột , gây nhiều thương, thậm chí chôn vùi trong đó, mất sinh mạng.
Gió lốc cuốn tung cành cây ven đường, bão giông sắp đến, một chiếc xe sedan màu đen phóng nhanh như bay.
Giang Uyển Nguyệt gạt những giọt nước mắt lã chã rơi, ép bình tĩnh , gọi điện báo cho trạm cứu hỏa địa phương và bệnh viện gần nhất, thuyết phục họ lập tức đến khu vực đó, chuẩn công tác phòng ngừa.
Mèo Dịch Truyện
Mong rằng thể cứu những vô tội.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Uyển Nguyệt căng thẳng cảnh vật ngoài cửa sổ, các khớp ngón tay trắng bệch vì siết chặt, run rẩy khẽ khàng.
Kỳ Uyên, nhất định đừng xảy chuyện gì…
Chiếc xe dừng bên ngoài khu nhà tôn, Giang Uyển Nguyệt lập tức xuống xe, chạy về phía đó.
Tài xế Vương sắc mặt tái mét ngay lập tức, lớn tiếng gọi tên cô, nhưng cô gái như thấy, chút do dự, bóng dáng mảnh mai dần biến mất trong màn đêm dày đặc.
Gió lạnh sắc buốt táp bắp chân trần, Giang Uyển Nguyệt cảm thấy một chút đau đớn nào, cô chạy như bay, xông đến căn nhà nhỏ đó.
“Kỳ Uyên——”