Cứu rỗi chàng thiếu niên cố chấp và u ám ấy - Chương 30: Trưởng Thành · Bông Hồng Có Gai ---
Cập nhật lúc: 2025-10-17 13:28:24
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Uyển Nguyệt chợt sững , bước chân dừng tại chỗ.
"Ha... bảo trông quen mắt mà, thì đúng là em thật." Anh cao ráo, chân dài, chỉ vài bước tới mặt cô mà dừng .
Giang Uyển Nguyệt sợ hãi vội rút tay về, nhưng bàn tay đang Kỳ Uyên nắm chặt thì thể nhúc nhích, cô nhỏ: "Mau buông ..."
Thiếu niên nghiêng đầu cô, ánh mắt bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào gương mặt cô, cô đang hoảng loạn, tay bất giác càng nắm chặt hơn.
"Kỳ Uyên..." Cô gái c.ắ.n môi, giục , trong đôi mắt to tròn long lanh ánh nước thoáng qua một tia nghi hoặc.
Anh buông tay .
Cô gái lập tức chắp tay lưng, xoay đối mặt với đàn ông, cúi đầu nhỏ giọng gọi một tiếng: "Anh Kinh Từ..."
Giang Kinh Từ cái đầu nhỏ mềm mại của cô bé, tất nhiên sẽ trách mắng cô em gái bảo bối của , thế là ánh mắt chuyển hướng, về phía c.h.ế.t dí nắm tay cô em gái đáng yêu của chịu buông.
Kỳ Uyên cũng đang , đôi mắt đen thẳm thẳng , ánh mắt phức tạp như sương giá ẩn trong góc tối lúc rạng đông, mang theo sự cô độc dũng cảm và sợ hãi, sự u buồn và bướng bỉnh đặc trưng của tuổi thiếu niên, và sự thù địch mà chỉ đàn ông mới hiểu ... Cái quái gì thế ?
Anh cố gắng kiềm chế ý lao tới đ.á.n.h cho thằng nhóc một trận tơi bời, với cô gái: "Nguyệt Nguyệt, còn mau đây?"
Giang Uyển Nguyệt giật , chu môi, với thiếu niên bên cạnh: "Kỳ Uyên, xin nha, tối nay em thể giúp ôn bài ."
Thiếu niên cúi đầu cô, nỗi cô đơn trong đáy mắt càng lúc càng sâu.
Giang Uyển Nguyệt chút chột , chút áy náy, dám thêm một nào nữa, liền ngoan ngoãn đến bên cạnh Giang Kinh Từ.
Giang Kinh Từ thờ ơ liếc Kỳ Uyên một cái, đó nắm lấy cổ tay cô gái, về phía ngược .
Kỳ Uyên bóng lưng cực kỳ xứng đôi của hai , môi mỏng mím chặt, hốc mắt càng lúc càng nóng, nhưng đầu ngón tay dần dần lạnh , nhắm mắt , rời .
Giang Uyển Nguyệt đầu một cái, bóng lưng gầy gò của thiếu niên trông thật cô độc, cô lao đến bên an ủi ôm , cho cố ý thất hứa.
cô thể, nếu Kinh Từ với bố rằng cô đến công trường, và suýt bắt nạt, thì cô sẽ c.h.ế.t chắc.
Giang Kinh Từ cúi đầu cô một cái, tạm thời tính toán chuyện với cô, kéo cô đến cái lán.
Tổng giám đốc Lý nãy tên là Lý Lực, giờ đang lán, đau đến mức mồ hôi đầm đìa, miệng còn hậm hực c.h.ử.i rủa:
"Cái thằng nhóc thối tha nãy tên Kỳ Uyên đúng ? Mày, tìm ngày mai đ.á.n.h nó một trận, đ.á.n.h cho nó tàn phế! Rồi đuổi nó khỏi công trường!"
Giang Uyển Nguyệt thấy lời ông , tức đến mức hốc mắt đỏ hoe, hai tay run rẩy.
Lý Lực vẫn ngừng tìm đường c.h.ế.t, l.i.ế.m môi tiếp: "Còn con nhỏ bên cạnh nó nữa, tìm hiểu cho rõ nó tên gì, ở ! Lão đây tin hạ gục nó! Chơi c.h.ế.t nó thì thôi——"
Lời còn dứt, đàn ông bên cạnh sải bước tới, trực tiếp một cước đá đầu ông , đá văng cái hình béo phì của ông , ngã sấp mặt.
Mèo Dịch Truyện
Lý Lực nhổ một búng cát, c.h.ử.i thề một tiếng, bò dậy về phía .
Ông định dạy dỗ kẻ nào điều, thì giây thấy gương mặt lạnh lùng như Diêm Vương của Giang Kinh Từ, cơ thể ông kiểm soát mà run lên bần bật.
Ông chỉ là một phó tổng giám đốc nhỏ bé của bộ phận giám sát, còn Giang Kinh Từ là cháu ruột của Chủ tịch Giang, chừng sẽ là thừa kế của tập đoàn, ông thể đắc tội .
Lý Lực khom lưng tới, mặt lộ vẻ khó hiểu, cẩn thận hỏi: "Tổng giám đốc Giang, ngài đây là...?"
Giang Kinh Từ phớt lờ khuôn mặt nịnh nọt của ông , một tay túm lấy cổ áo ông , hỏi ngược : "Ông nãy hạ gục ai, chơi c.h.ế.t ai nhỉ?"
Lý Lực hiểu chuyện gì đang xảy , cả run rẩy đó, ánh mắt vô tình liếc thấy cô gái đang phía , dường như chợt hiểu điều gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cuu-roi-chang-thieu-nien-co-chap-va-u-am-ay/chuong-30-truong-thanh-bong-hong-co-gai.html.]
Giang Kinh Từ nheo mắt, giáng thẳng một bạt tai mặt ông : "Người nhà họ Giang của mà cũng xứng đáng để đôi mắt ch.ó của ông chằm chằm ?"
Lý Lực tát đến mức ngoắt mặt , loạng choạng lùi mấy bước, ngay cả đầu cũng dám ngẩng lên, run rẩy : "Tổng giám đốc Giang, xin , là mắt tròng mạo phạm cô Giang! Xin cô Giang, cố ý!"
Giang Uyển Nguyệt khẩy một tiếng, bước tới , hỏi ông : "Ông nãy đ.á.n.h tàn phế ai, đuổi ai nhỉ?"
Lý Lực sững sờ, tự vả mặt mấy cái, : "Không ! Không ai hết!"
Giang Uyển Nguyệt lạnh lùng ông , "Hãy nhớ kỹ lời ông , của ông thể tùy tiện ức hiếp!"
Cô hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng dứt khoát xoay , đó thở phào một , suýt chút nữa thì nhịn .
Khi trở bên cạnh Giang Kinh Từ, cô lập tức mất khí thế sắc bén, trở vẻ ngoan ngoãn.
Giang Kinh Từ ôm vai cô bé ngoài, cúi đầu liếc khuôn mặt non nớt nhưng kiên định , tặc lưỡi một tiếng: "Tiểu Nguyệt của chúng lớn thật ."
Không ngờ cô em gái từ nhỏ đến lớn mềm mại đáng yêu của , một ngày nào đó thể những lời ngầu lòi như , càng càng thấy lạ.
Cô bé nhỏ ngày xưa giật kẹo còn lâu, bất tri bất giác trưởng thành thành một đóa hồng nhỏ gai, học cách bảo vệ khác.
Anh bật , nên vui mừng lo lắng.
Giang Uyển Nguyệt đương nhiên nãy là vì Giang Kinh Từ ở đó nên mới dám lời đe dọa, từ nhỏ đến lớn luôn bảo vệ cô, mãi mãi cưng chiều cô như một cô bé con.
Anh Kinh Từ của cô ấm áp trai, trẻ trung tài giỏi, vốn sẽ một tiền đồ tươi sáng, sẽ chống đỡ cả một bầu trời cho nhà họ Giang, để cô mãi mãi công chúa nhỏ vô lo vô nghĩ.
Thế nhưng trai như , kiếp hãm hại vu khống, cuối cùng chịu cảnh tù tội.
Giang Uyển Nguyệt ngẩng đầu , nghiêm túc : "Anh ơi, em cũng sẽ bảo vệ ."
Kiếp , cô sẽ để những chuyện đó xảy với trai nữa.
Giang Kinh Từ phát hiện cô bé càng lớn càng đáng yêu, nhịn nhéo nhéo má cô, coi là thật, dỗ dành một tiếng: "Được."
Ngay đó, hỏi: "Em đến đây gì?"
... Cái gì đến cũng sẽ đến.
Giang Uyển Nguyệt vùi đầu như một con chim cút nhỏ, nhanh chóng bước về phía : "Em đói quá, Kinh Từ mau đưa em ăn ."
Giang Kinh Từ kéo cặp sách cô , kéo về, hỏi: "Cậu trai nãy nắm tay em là cái đùi gà đó ?"
...?
"Hôm qua con sói mắt trắng nhỏ nào gọi điện cho hả, cứ tưởng là đặc biệt quan tâm trai, ai dè mở miệng mắng quản lý , còn hung hăng cảnh cáo nếu phát bữa ăn cho công nhân, thì sẽ tố cáo công ty bóc lột sức lao động của công nhân. Cho nên, tiểu đáng yêu nhà tốn bao công sức như chỉ vì cái đùi gà nãy đó ?"
"... Giang Uyển Nguyệt phản bác: "Người tên đàng hoàng, cái đùi gà gì hết.""
"Ô, tên là gì, xem nào."
"Anh tên Kỳ——" Cô chợt ngậm miệng , đổi giọng: "Không cho , tìm gây phiền phức!"
Anh khinh thường hừ một tiếng, đó nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt liền đổi,
"Giang Uyển Nguyệt, em sẽ là yêu sớm đấy chứ?!"